Trên mặt Thạch Mục lộ ra nụ cười, không hề rời đi, cứ lẳng lặng nhìn về phía xa.
Đúng lúc này, sắc mặt hắn khẽ động, một tiếng bước chân rất khẽ từ đằng xa truyền tới, đang di chuyển về phía này.
Thạch Mục quay đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi, thân thể lóe lên, lấp sau một tảng đá lớn trên vách núi, phất tay lấy ra ẩn hình đấu bồng, khoác ở trên người.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người đi tới, chính là Triệu Tiễn.
Hắn rảo bước, ánh mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ cảnh giác.
Triệu Tiễn đi qua chỗ Thạch Mục ẩn thân, không phát hiện chuyện gì bất thường, tiếp tục đi tới.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhìn bóng lưng Triệu Tiễn ở xa xa, trong lòng do dự một chút, vẫn lặng lẽ đi theo.
Triệu Tiễn đi dọc theo sơn đạo, rất nhanh đã tới Trú Doanh sơn, tới chủ điện nơi các vị trưởng lão ở lại.
Hắn tới trước cửa một động phủ, khẽ gõ.
Ngay sau đó, cửa lớn động phủ hé mở, lộ ra nửa khuôn mặt.
Thạch Mục núp ở xa xa, thấy cảnh tượng này ánh mắt thay đổi, người trong động phủ không phải ai xa lạ, chính là Mạc Lân Vũ.
Mạc Lân Vũ không nói thêm gì, nghiêng người nhường ra một con đường.
Triệu Tiễn lắc mình đi vào, cửa lớn lập tức bị đóng lại.
- Hai người bọn họ sao lại gặp giữa đêm khuya?
Thạch Mục kinh ngạc trong lòng.
Mạc Lân Vũ chính là trưởng lão Ly Trần tông, không phải người của Thanh Lan Thánh địa, nhưng xem tình hình này thì rất có khả năng là quen biết Triệu Tiễn.
Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy giữa hai người có âm mưu gì đó.
- Không phải là thương nghị đối phó ta chứ...
Sắc mặt Thạch Mục hơi đổi, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong lòng, hắn đã không kìm được đi về phía nơi đó.
Việc này hoàn toàn không phải là không có khả năng, khi ở Thanh Diệp tinh hắn và Triệu Tiễn đã trở mặt, hơn nữa còn dò xét được một ít bí mật của Triệu Tiễn và Giang gia, Triệu Tiễn muốn tiêu diệt hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Mà chính mình trước đó đã chọc giận Mạc Lân Vũ, khiến hắn bị mất mặt. Tuy rằng chuyện này bị khống chế trong phạm vi nhất định, không để lộ ra nhưng cũng không bài trừ chuyện đối phương ghi hận trong lòng.
Nhưng ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Thạch Mục đã bị bản thân hắn phủ quyết.
Dù sao bây giờ liên minh sắp xảy ra đại chiến, Mạc Lân Vũ tốt xấu gì cũng là trưởng lão Thánh giai mà tam đại Thánh địa chọn ra để đóng giữ nơi này, bây giờ hẳn nên lấy đại sự làm trọng, cho dù muốn đối phó với mình cũng không đến mức còn cần hợp mưu với người đi.
Có điều hai người lén lén lút lút như vậy khiến Thạch Mục cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi hơi do dự, hắn vẫn lặng lẽ tới gần động phủ kia, thầm ngưng tụ chân khí, cố gắng lắng nghe âm thanh bên trong.
Bên trong động phủ tuy rằng có cấm chế cách âm, thế nhưng tu vi của Thạch Mục tăng cao, âm thanh bên trong vẫn có thể mơ hồ nghe thấy, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, lập tức vội vàng ngưng thần lắng nghe.
- Thiếu chủ... Không ai... Phát hiện chứ?
Giọng Mạc Lân Vũ mơ hồ truyền ra.
Thạch Mục nghe thấy câu này, sắc mặt thay đổi.
Thiếu chủ?
- Yên tâm đi... Cẩn thận.
Triệu Tiễn nói.
- Hành động lần này quá mức quan trọng, thiếu chủ ngài cần phải... Về phía ta cũng sẽ làm ra một vài sắp xếp, giúp đỡ... Được....
- Chuyện này đương nhiên... Lần này... Côn Luân... liên lụy đến Tiên giới trong quá khứ...
Hai người luận đàm với nhau, Thạch Mục cho dù cố gắng lắng nghe cũng chỉ là câu được câu chăng.
Có điều một vài điều nghe được khiến sắc mựt Thạch Mục thay đổi.
Giữa hai người quả nhiên có mưu đồ gì đó, dường như muốn mưu đoạt thứ gì, hơn nữa còn có liên quan tới Tiên giới.
Thạch Mục gương mặt gấp gáp, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang, đặt tay lên ngực, muốn khởi động đồ đằng.
Hắn suy nghĩ một chút, thôi thúc lực lượng đồ đằng trong cơ thể, trên da dẻ hiện ra một lớp vảy vàng, thính lực hai tai lập tức tăng mạnh, tiếng nói chuyện của Triệu Tiễn và Mạc Lân Vũ bên trong lập tức trở nên rõ ràng.
Không chỉ như vậy, tiếng tim đập, hô hấp của hai người hắn cũng có thể cảm giác được vài phần.
Thạch Mục mừng rỡ trong lòng, không ngờ tới Đồ Đằng thuật lại có thể gia tăng thính lực.
Có điều vào lúc này, tiếng nói chuyện bên trong động phủ đột nhiên im bặt.
Sắc mắt Thạch Mục đại biến, ngay sau đó thân hình lóe lên, hóa thành một luồng u ảnh bay về phía xa, trong nháy mắt không thấy tung tích.
Ngay khi thân ảnh của hắn biến mất, cửa động phủ rộng mở, một bóng người từ bên trong bắn ra, chính là Mạc Lân Vũ.
Sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt nhìn xung quanh, đồng thời thần thức khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ chu vi mấy chục dặm.
Mạc Lân Vũ chau mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, có điều ánh mắt của hắn xoay lại, nhìn nơi Thạch Mục vừa ẩn thân, một tay phất lên, bắn ra một bàn tay tím nhạt to lớn, chụp vào hư không nơi đó, rồi lập tức rụt lại.
Bàn tay tím nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một viên cầu màu tím, bên trong có vài sợi ánh sáng vàng rất nhạt.
Thân hình hắn loáng lên, bay trở về động phủ.