Thạch Mục mở mắt ra, thấy tin tức bên trên, trong lòng mừng rỡ, lập tức đứng lên, ra khỏi nơi ở.
Lúc này cứ điểm Phù Không người đến người đi, náo nhiệt hơn trước gấp mấy phần, trong đó có không ít khuôn mặt mới, chính là đám đệ tử mới tới.
Nhìn về phía xa xa, ở bến cảng có hơn trăm chiếc chiến hạm to lớn, sắp xếp chỉnh tề, đại đa số là chiến hạm Ngân Nguyệt, ánh bạc lập lòe, cực kỳ chói mắt.
Bên trong cứ điểm tràn ngập không khí khẩn trương trước trận đại chiến.
Thạch Mục thu những cảnh tượng này vào trong mắt, xoay người rời đi.
Không bao lâu sau hắn đã đi tới chỗ ở của Thanh Huyên, gõ cửa.
- Thạch sư đệ đã tới rồi, mau vào đi.
Thanh Huyên rất nhanh đã ra mở cửa, mời Thạch Mục vào nhà.
- Xem dáng dấp thì mấy ngày gần đây cứ điểm có không ít người tới.
Thạch Mục ngồi xuống, nói.
- Theo ta được biết, trận đại thắng phía trước khiến chiến sự giằng co có đột phá rõ ràng, ba đại Thánh địa cũng chuẩn bị thừa thế xông lên, phong ấn kết giới lại, trong nửa năm triệu tập gần vạn đệ tử, trong thời gian này bắt đầu tới tiền tuyến.
Thanh Huyên nói.
- Xem ra đại chiến sắp tới.
Thạch Mục khẽ gật đầu nói.
- Đúng vậy! Thạch sư đệ, nói đi phải nói lại, tình hình hiện giờ tốt như vậy, trận đại chiến này chúng ta cũng đã chờ đợi nhiều năm, là cơ hội tốt để dương danh lập vạn, thực lực ngươi bất phàm, chẳng lẽ định từ bỏ như vậy sao?
Thanh Huyên hỏi.
- Ha ha, chẳng lẽ Thanh huynh cũng định khuyên ta ở lại?
Thạch Mục nhìn Thanh Huyên, cười nói.
- Ha ha, ta chỉ là hứng khởi nhất thời, cảm thấy tiếc cho Thạch sư đệ mà thôi! Nếu ngươi đã quyết định vậy ta cũng không nói thêm gì. Ta đã nghe qua sáng sớm ngày mai sẽ có một chiếc chiến hạm trở về Đông Thánh tinh.
Thanh Huyên cười lớn, chuyển đề tài.
- Đa tạ Thanh huynh!
Khuôn mặt Thạch Mục hiện lên sự vui vẻ, đáp.
- Không có gì. Nếu Thạch huynh có chuyện muốn làm thì nhân cơ hội hôm nay làm cho xong đi, một khi rời khỏi tiền tuyến, muốn quay lại cũng không dễ dàng.
Thanh Huyên khoát tay áo, nói.
Thạch Mục gật đầu, đứng dậy, chắp tay nói:
- Lần này đa tạ Thanh huynh giúp đỡ, ngày sau Thanh huynh có nhu cầu gì cần Thạch mỗ hỗ trợ xin cứ mở miệng.
- Dễ nói.
Thanh Huyên đáp lễ.
Thạch Mục cũng không có lán lại quá lâu, rất nhanh cáo từ rời đi, tiến về phía quảng trường giao dịch tự do.
Thanh Huyên nói không hề sai, hầu hết người của các môn phái trên Di Dương tinh vực đều hội tụ đến nơi này, các loại vật tư trân phẩm rất nhiều, có một số ngay cả ở Thanh Lan Thánh địa cũng không mua được, ngày mai hắn sẽ rời khỏi, muốn mua nhiều một chút.
Bởi vì đại chiến sắp tới, không ít đội ngũ chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài đều bị triệu tập quay về, lại thêm gần vạn đệ tử mới tới gần đây, khiến cho trong quảng trường giao dịch vô cùng đông đúc, náo nhiệt.
Thạch Mục đi dạo một vòng trên quảng trường, con mắt sáng lên, phát hiện trên một quầy hàng bầy bán một ít tinh thạch màu đen.
Thứ này hắn biết, chính là ma tinh.
Hắn đang lo lắng khi trở lại Thanh Lan Thánh địa làm cách nào tăng lên thực lực thân ngoại hóa thân, ma tinh trên người tuy nhiều thế nhưng cũng có ngày tiêu hao hết, trước mắt nơi này có bán ma tinh, cần phải mua nhiều một chút.
Ngay sau đó, Thạch Mục bắt đầu mặc cả giá tiền với ông chủ, mua hết số ma tinh ở cửa hàng.
Khi hắn đang tìm kiếm trên quảng trường xem có nơi nào bán ma tinh không, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy trong đám người phía trước có một thanh niên sừng hươu mặc áo bào xanh, chính là tên yêu tộc tới đây cùng hắn hơn mười năm trước.
Người này sau khi mãn kỳ hạn mười năm liền trở về Thanh Lan Thánh địa, không ngờ lúc này lại tới tiền tuyến.
Thanh niên sừng hươu đi dạo xung quanh, rất nhanh đã đi xa.
Thạch Mục thấy người này đi xa, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tìm kiếm trên quảng trường.
Hồi lâu sau, Thạch Mục rời khỏi quảng trường, hắn mua được không ít ma tinh lẫn một số tài liệu hiếm thấy, quay về nơi ở.
Đi qua một giao lộ, hắn ngẩn ra, phía trước cách đó không xa, một bóng người mặc áo bào trắng lướt qua giao lộ, đi xa.
Hắn có thể thấy rõ ràng người này không phải ai xa lạ, chính là Triệu Tiễn.
Ý niệm trong lòng Thạch Mục khẽ chuyển, theo bản năng thân hình lóe lên, trốn sau một kiến trúc, không đối mặt với Triệu Tiễn.
Hắn thấy Triệu Tiễn đã đi xa, ánh mắt lóe lên. Năm đó từ biệt ở Thanh Diệp tinh hắn chưa từng gặp lại người này, không ngờ hắn cũng tới tiền tuyến, mà từ khí tức trên người tỏa ra thì người này cũng đã đạt tới Thiên Vị cảnh.
Đợi khi Triệu Tiễn đi xa, Thạch Mục mới từ mặt sau kiến trúc đi ra, nhìn theo phía Triệu Tiễn, đuổi theo.
Hắn và Triệu Tiễn từng có qua lại, người này được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, đi tới tiền tuyến tất có mục đích khác, chỉ có điều ngày mai hắn đã rời khỏi, cũng lười để ý.
Trở lại nơi ở, Thạch Mục thu dọn đồ vật bên trong, sau đó khoanh chân ngồi xuống, dự định trước khi rời đi tế luyện hai kiện pháp bảo trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi tỉnh lại. Ngày mai đã phải rời khỏi tiền tuyến, trong lòng hắn có chút không muốn.
Thạch Mục thở dài, trong lòng có chút phiền muộn, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Lúc này cứ điểm bị bóng đêm bao phủ, chỉ có vài tia sáng lẻ tẻ thỉnh thoảng lóe lên.
Phù Thạch tinh hải dù là biển sao, thế nhưng vẫn có hiện tượng ngày đêm luân phiên, chỉ là buổi tối ở đây vô cùng ngắn ngủi, chỉ có chừng hai ba canh giờ.
Lúc này bên trong cứ điểm vô cùng yên tĩnh, không ai đi lại, chỉ có một ít đệ tử trông đêm ở phía xa xa.
Gió đêm khẽ thổi, Thạch Mục thoải mái trong lòng, phiền muộn cũng được giảm bớt, lững thững đi về phía xa, muốn tìm một chỗ tĩnh lặng trên Trú doanh sơn.
Trong màn đêm, từng khối phù thạch to lớn mơ hồ hiện ra, khá là kỳ lạ.
Tình cảnh này hắn đã xem không biết bao nhiêu lần trong thời gian ở đây, nhưng lúc này lại thấy thân thiết dị thường.