Huyền Giới Chi Môn

Chương 637: Thuyết khách (2)




Sắc mặt Thạch Mục khẽ động, đan dược này với hắn đúng là một bảo vật.

Những năm gần đây giữa các lần chấp hành nhiệm vụ hắn đều khắc khổ tu luyện, thực lực tăng trưởng khá nhanh, nhưng vẫn cách Thiên Vị trung giai một khoảng cách không nhỏ. Trong tương lai đột phá bỉnh cảnh, viên đan dược này ắt có tác dụng.

Hắn đóng lại nắp hộp, cầm lấy một chiếc hộp ngọc khác.

- Ồ! Đây là bách niên hàn ngọc!

Hắn khẽ ồ lên một tiếng, chiếc hộp ngọc này toàn thân trắng như tuyết, bên trên có vô số hoa văn dạng hoa tuyết, cảm giác lạnh lẽo.

Loại tài liệu này chính là bách niên hàn ngọc hiếm thấy.

- Ánh mắt Thạch đạo hữu quả nhiên sáng như đuốc. Đúng vậy, chiếc hộp ngọc này dùng bách niên hàn ngọc tạo ra, chỉ vì thứ đặt bên trong có chút đặc thù, không phải hộp làm bằng bách niên hàn ngọc thì khó có thể bảo tồn.

Nam tử họ Quan nói.

Thạch Mục mở hộp ngọc ra, bên trong đặt một khối tinh thạch màu trắng, to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng thuần trắng chói mắt, trong tinh thạch dường như có một ngọn lửa trắng thiêu đốt, một luồng nhiệt độ cao từ trên tinh thạch tỏa ra.

- Thiên Hỏa chi thạch!

Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời, bật thốt.

- Chính là Thiên Hỏa chi thạch, khối đá này chính là tinh thạch thuộc tính hỏa cực phẩm ngàn năm khó gặp, bên trong ẩn chứa lực lượng Thiên Hỏa cực kỳ khủng bố, là vật liệu tốt nhất để chú tạo pháp bảo thuộc tính hỏa, rất phù hợp với Thạch sư huynh.

Nam tử họ Quan cười nói.

Ánh mắt Thạch Mục nheo lại, xem ra liên minh đã tìm hiểu rất rõ nội tình của hắn, ngay cả công pháp tu luyện đã tìm hiểu rõ ràng.

Hắn lặng lẽ không nói gì, đóng nắp lại, đặt lên bàn, cầm lấy hộp ngọc thứ ba mở ra, sắc mặt ngẩn ra, bên trong là một thẻ ngọc màu xanh.

Một tia thần thức của Thạch Mục dò vào trong ngọc giản, ánh mắt liền sáng ngời.

Bên trên thẻ ngọc ghi chép một môn võ kỹ, Đại Nhật kiếm pháp, là một môn võ kỹ Thiên Vị, từng xuất hiện trên bảng danh sách đổi, theo trí nhớ của hắn thì cần gần nghìn điểm công huân mới đổi được.

Kiếm pháp này cần công pháp chí cương thuần dương mới có thể thi triển, uy lực cực lớn, Thạch Mục cũng từng động lòng nhưng đáng tiếc cần quá nhiều điểm công huân nên cuối cùng đã từ bỏ, không ngờ hôm nay lại có người đưa tới cửa.

- Những thứ này đúng thực đều rất quý giá, đã phiền Quan đạo hữu tự mình đưa tới, vậy ta cũng không khách khí.

Thạch Mục phất tay thu những thứ này lại, nói.

- Nào có, đây đều là thứ Thạch huynh đáng được nhận.

Nam tử họ Quan nói.

Tiếp đó, hắn lập tức chuyển chủ giọng:

- Thạch huynh thực lực cao cường, việc này các vị trưởng lão trong liên minh đều hiểu rõ. Nhiệm vụ lần trước có thể đã khiến Thạch huynh sản sinh chút hiểu lầm với liên minh, vì vậy Mạc trưởng lão đã đặc biệt dặn dò tại hạ đưa tới những thứ này, một mặt xem như khen thưởng, đồng thời cũng coi như bồi thường.

- Không dám, Thạch mỗ chỉ là một đệ tử Thiên Vị nhỏ bé, nào dám có tâm tình oán hận với quyết định của cao tầng liên minh, Quan đạo hữu nghĩ nhiều rồi.

Thạch Mục nghe vậy, từ tốn nói.

- Thạch sư huynh quả nhiên là hiểu thấu đại nghĩa, là tại hạ nghĩ nhiều rồi. Kỳ thực lần này tại hạ tới ngoài đưa phần thưởng nhiệm vụ cho Thạch huynh còn có một mục đích.

Nam tử họ Quan sắc mặt buông lỏng, lập tức tìm cớ chuyển chủ đề.

- Mời Quan đạo hữu nói.

Thạch Mục cũng không cảm thấy ngạc nhiên, mở miệng thản nhiên đáp.

- Là như vậy, hẳn Thạch huynh cũng nhìn ra đệ tử tiếp viện của ba đại Thánh địa đang cuồn cuộn từ hậu phương đi tới tiền tuyến, qua vài ngày nữa liên minh chúng ta sẽ có một trận chiến lớn với Hắc Ma tộc, Thạch Mục huynh thực lực mạnh mẽ, rời khỏi tiền tuyến quả thực là một sự mất mát của liên minh. Không biết Thạch huynh có thể cân nhắc việc tiếp tục ở lại hay không? Thạch huynh yên tâm, chuyện cứ điểm số chín chỉ là một chuyện bất ngờ, chắc chắn sẽ không xảy ra nữa. Liên minh muốn ủy thác một nhiệm vụ quan trọng cho Thạch huynh, thù lao cực kỳ phong phú, vượt xa những thứ vừa rồi.

Nam tử họ Quan nói, hi vọng nhìn Thạch Mục.

Thạch Mục nghe vậy, ánh mắt lóe lên, sau hồi lâu im lặng mới lắc đầu:

- Đa tạ ý tốt của các vị trưởng lão, có điều Thạch mỗ đã quyết định rời khỏi tiền tuyến, tâm ý quyết không thay đổi!

- Thạch huynh đã nghĩ kỹ việc này? Việc này ngươi có thể suy nghĩ thêm vài ngày, không cần trả lời ngay lập tức.

Nam tử họ Quan vội vàng nói.

- Không cần cân nhắc, liên quan tới chuyện này thì Quan đạo hữu không cần nói nữa.

Thạch Mục chậm rãi đáp, trong giọng nói tràn ngập sự kiên quyết.

- Được rồi, nếu Thạch huynh đã kiên quyết vậy tại hạ sẽ không nói thêm gì.

Trên mắt nam tử họ Quan hiện vẻ thất vọng, mở miệng nói.

Hắn đứng lên, cáo từ rời đi.

Thạch Mục tiễn hắn ra ngoài, trở về ngồi xuống, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng.

Cái gọi là cao tầng liên minh hiện giờ hắn không tin chút nào, đặc biệt là hắn đã đắc tội Mạc trưởng lão, sao có thể vì dăm ba câu của thuyết khách đã thay đổi chủ ý, lưu lại đây.

Đương nhiên đối với những thứ gọi là khen thưởng và bồi thường này hắn cũng không khách khí mảy may, thoải mái cầm lấy.

Lại một lần nữa quay về ngồi trên bồ đoàn ở giữa động phủ, khoanh chân ngồi xuống, sau đó hắn phất tay lấy ra ngọc giản công pháp Đại Nhật kiếm pháp, đặt ở trên trán, thần thức xâm nhập vào trong,

Một lúc lâu sau, hắn mới bỏ ngọc giản xuống, trong mắt lóe lên hào quang.

Môn kiếm pháp này quả nhiên vô cùng tinh diệu như trong miêu tả, một khi thi triển, uy lực vô cùng, tuyệt đối không dưới Thông Thiên thập bát côn.

Càng diệu hơn chính là trong môn kiếm pháp này còn mang theo một pháp môn ngực kiếm, có thể thi triển thần thông phi kiếm huyền diệu dị thường.

Thạch Mục mừng rỡ trong lòng, chăm chú tìm hiểu.

Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.

Trong động phủ, Thạch Mục vẫn duy trì tư thế ngồi khoanh chân.

Đột nhiên, trên người có một luồng sáng trắng lóe lên, lệnh bài truyền tin bay ra, phía trên là một dòng chữ nhỏ, bên trên là tin tức Thanh Huyên truyền tới.

- Đệ tử đã tới, mau tới chỗ ta thương nghị.