- Hóa ra là Thạch sư đệ, đúng là khách quý. Từ khi Trường Thiên đủ thời gian trở về Thánh địa, đến hiện giờ ngươi không tới chỗ vi huynh rồi, mau vào đi.
Vừa dút lời, cửa lớn động phủ mở ra.
Thạch Mục đi vào, nhìn quanh một vòng.
Động phủ này lớn hơn chỗ mình nhiều, bên trong ngoại trừ vài vật tầm thường không giá trị còn có ba giá sách, bên trên tràn ngập thư tịch.
Lúc này, trên người Thanh Huyên cũng không mặc giáp xanh mà mặc một bộ trường bào màu xanh, trong tay còn cầm một quyển sách cổ màu xanh lam, khí thế oai hùng giảm mấy phần, có thêm vài cảm giác ôn hòa.
- Thạch sư đệ, có phải là gặp chuyện phiền toái gì cần vi huynh hỗ trợ?
Thanh Huyên sau khi dẫn Thạch Mục vào ngồi xuống, mở miệng hỏi.
- Hả, Thanh Huyên sư huynh có khả năng biết trước?
Thạch Mục cười nói.
- Ha ha, ta nào có bản lĩnh này. Chỉ là lông mày Thạch sư đệ cau lại, sắc mặt không tốt, cho nên quá nửa là ngươi có chuyện tới tìm ta.
Thanh Huyên sau khi cười đùa, nghiêm nghị nói.
- Đúng thực là vậy.
Thạch Mục khẽ thở dài, lập tức kể chuyện nhóm người mình bị bỏ rơi, cùng với những chuyện xảy ra ở tổng điện và Chuyển Vận điện cho Thanh Huyên nghe. Còn chuyện Hùng Đồ diệt khẩu bị mình giết ngược cùng với chuyện tồn tại Thánh giai Tiêu Diêu của Ma tộc bị mình đánh chết đương nhiên không nhắc tới nửa lời.
- Không nghĩ tới sau lưng thắng lợi này còn có chuyện như vậy, Mạc Lân Vũ đúng là khinh người quá đáng! Thạch sư đệ, ngươi có thể yên tâm, vi huynh nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ ngươi trở về Đông Thánh tinh.
Thanh Huyên chỉ trầm ngâm một chút liền trả lời.
- Vậy xin cảm ơn Thanh Huyên sư huynh.
Thạch Mục chắp tay nói.
- Không cần khách sáo với ta! Ta ở cứ điểm này không phải mới chỉ một hai năm, trong tối ngoài sáng đều có chút quan hệ. Dựa vào gia thế bối cảnh của Thanh gia ta, muốn đưa một người rời khỏi cứ điểm không tính là việc gì khó. Thạch sư đệ, ngươi cứ an tâm ở đây mấy ngày. Theo ta được biết, một thời gian ngắn tiếp theo sẽ có chiến hạm chở một đám tiếp viện mới tới, đến khi đó ta sẽ nghĩ cách sắp xếp.
Thanh Huyên nói.
- Đúng rồi, Thanh Huyên sư huynh, ta thấy tình cảnh bên trên cảng, chiến hạm được điều động nhiều lần, dường như đang chuẩn bị vì đại chiến?
Thạch Mục hỏi.
- Ừm, chính xác là vậy. Lần tác chiến trước liên minh trong một lần chiếm được hai cứ điểm quan trọng của Hắc Ma tộc, thành công ép chiến tuyến về phái đối phương, thu được quyền chủ động không nhỏ. Gần đây Mạc trưởng lão xin ba đại Thánh địa nhanh chóng phái tới rất nhiều tiếp viện, thừa thế xông lên đánh tan bộ tộc Hắc Ma. Đồng thời lần này định đuổi Hắc Ma tộc về nơi của mình, cũng tu bổ kết giới lại. Còn tuyên bố với các đệ tử đóng giữ, sau khi trận chiến này kết thúc, những người đóng giữ đến cuối cùng đều thu được rất nhiều khen thưởng.
Thanh Huyên nói.
- Không trách lần này sau khi trở lại ta phát hiện sĩ khí trong cứ điểm tăng mạnh, chiến ý vang dội.
Thạch Mục gật đầu.
- Ha ha, trọng thưởng xuống tất có dũng phu, lần này cũng không kỳ quái.
Thanh Huyên nói.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó Thạch Mục đứng dậy cáo từ, trở về trong động phủ.
Thạch Mục trở về động phủ ngồi xuống, thở phào một hơi, tạm thời quét sạch bất mãn với cao tầng liên minh.
Hắn vung hai tay lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, mở kết giới trong động phủ, một tầng sáng trắng bao phủ toàn bộ động phủ.
Hắn khẽ động ý niệm, túi linh thú bên hông tỏa ra ánh sáng đen, một bóng người từ bên trong bay ra, quanh thân tỏa ra hắc khí, lộ ra một hài đồng chừng năm sáu tuổi, cao chừng hai xích, trên người mặc áo xanh ngắn, khuôn mặt giống Thạch Mục tới bảy tám phần, chính là thân ngoại hóa thân trước đây tế luyện.
Trải qua một quãng thời gian uẩn nhưỡng, thân cao hơn trước mấy phần, da màu xanh đen dần nhạt đi, trở nên khá tương tự với trẻ con bình thường, chỉ là bên ngoài thân thể có một lớp ma khí màu đen lượn lờ.
Hài đồng này vừa định thần đã lập tức ôm lấy Thạch Mục, dụi dụi trong lồng ngực hắn, miệng phát ra tiếng ê a, giống như một đứa dẻ bình thường.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, ý thức của cỗ thân ngoại hóa thân này rõ ràng đã bị hắn xóa đi, vẫn còn linh tính như vậy, xem ra sự thần diệu của quả hạch nằm ngoài dự liệu của hắn.
Như vậy cũng không có gì không được, đại biểu tiềm lực của cỗ thân ngoại hóa thân này không nhỏ, tương lai sẽ thành một trợ lực.
Bất kể nói như nào thì vẫn cần nhanh chóng tăng thực lực của thân ngoại hóa thân lên mới được.
Chỉ là hiện giờ cỗ thân ngoại hóa thân này gần như đã hoàn toàn chuyển thành thuộc tính ma, muốn tăng cao thực lực chỉ có thể hấp thu lượng lớn ma khí. Phù Thạch tinh hải vì ở gần đường hầm không gian nối với Hắc Ma tinh vực, do kết giới tổn hại cộng thêm sự xuất hiện của bộ tộc Hắc Ma khiến trong thiên địa tồn tại chút ma khí. Nếu trở lại Thanh Lan Thánh địa, e rằng muốn kiếm chút ma khí cũng không phải chuyện dễ.
Đuôi mày Thạch Mục đột nhiên nhếch lên, vung tay, trong tay xuất hiện thêm một khối tinh thạch màu đen, chính là những ma tinh cực phẩm ở trong nhẫn chứa đồ của Tiêu Diêu.
Thân ngoại hóa thân dường như cảm nhận được hơi thở của ma tinh, xoay người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ hưng phấn, vút một tiếng, ôm lấy viên ma tinh trong tay Thạch Mục vào trong lòng.
Nó há miệng hút vào, từng sợi ma khí đen từ trong ma tinh bay ra, cuồn cuộn hòa vào trong cơ thể thân ngoại hóa thân.
Theo ma khí bay ra, cực phẩm ma tinh nồng nặc ma khí dần mất đi vẻ sáng lộng lẫy, dần trở nên ám đạm, ma khí bên trong rất nhanh đã bị hút sạch, ma tinh giờ cũng kêu rắc một tiếng, hóa thành mảnh vụn.
Trên mặt Thạch Mục hiện sự vui vẻ, ma tinh này quả nhiên hữu dụng, khí tức trên người thân ngoại hóa thân tỏa ra cũng thuận thế tăng cao hơn một chút.
Xác định không có vấn đề gì, lúc này hắn đưa thân ngoại hóa thân thu lại túi linh thú, cũng lấy ra một ít ma tinh ném vào trong túi, mặc cho nó hút.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, chỉ trong chốc lát quanh người đã tỏa ra hào quang xanh nước.
Trong linh hải, kim đan trắng đen tỏa ra hào quang, bao phủ Lam Tinh kỳ và Thanh Minh kiếm, tiếp tục luyện hóa.