Tiếng xé gió mãnh liệt!
Mắt thấy bàn tay khổng lồ màu đen này sắp nắm lấy thân thể Thạch Mục, xé Thạch Mục thành thịt vụn, nhưng lúc này không biết tại sao Thạch Mục lại đứng im tại chỗ, không hề né tránh cũng không hề chống lại.
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, miệng không ngừng niệm chú.
Chú ngữ khó hiểu tối nghĩ từ trong miệng truyền ra, sau người ánh sáng đỏ lam điên cuồng phun trào.
Pháp tướng Xích Viên trong nháy mắt ngưng tụ bay vút lên, lóe lên hòa vào trong chiếc cánh lửa sau lưng hắn, chiếc cánh lửa lập tức lớn gấp mười lần, chiếu rọi nửa bầu trời thành màu đỏ.
Tiếp sau đó, ánh lam lóe lên, một pháp tướng nửa người nửa cá cao tới mấy trượng màu xanh lam bay ra, chính là Minh Thủy pháp tướng.
Pháp tướng này cũng lập tức lóe lên rồi biến mất, hóa thành một luồng ánh sáng lam hòa vào trong chiếc cánh lửa còn lại.
Chiếc cánh lửa kịch liệt quay cuồng, lửa trong nháy mắt biến mất, bị vô số dòng nước chảy bất định thay thế, ngưng tụ thành một chiếc cánh nước.
Hai chiếc cánh một là lửa một là nước lúc này lại không hề có xung đột, ngược lại còn khiến người khác có cảm giác phối hợp lẫn nhau.
Ngay khi bàn tay đen che trời kia sắp chạm vào Thạch Mục, hai cánh sau người giương ra, nước lửa tràn ngập mười mấy trượng, thân hình hắn lóe lên một cái, biến mất không thấy đâu, sau đó xuất hiện ngoài trăm trượng, thoát khỏi phạm vi bao trùm của bàn tay đen kia, tốc độ nhanh tới khó tin.
Hai lần thất thủ khiến sắc mặt Tiêu Diêu trầm xuống.
Hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên, mây đen phía sau cuộn trào, từ trong bay ra từng đám khói đen, hóa thành từng chuôi kiếm đen một, bắn ra, hội tụ thành một dòng lũ đen kịt, đánh về phía vị trí của Thạch Mục, phát ra tiếng rít gào chói tai.
Thạch Mục không lùi mà tiến, hai cánh thủy hỏa giương ra, thân hình hóa thành huyễn ảnh, không ngừng xông lên phía trước, kiếm quang màu đen tuy rằng dày đặc thế nhưng không thể đánh trúng hắn.
Bóng người lóe lên, Thạch Mục quỷ mị xuất hiện phía trên Tiêu Diêu, hai tay hai màu đen trắng đánh xuống, quyền ảnh hai màu như mưa hiện ra, đánh về phía Tiêu Diêu.
Ầm ầm!
Hư không bắt đầu run rẩy, nơi nắm đấm đi qua, không gian bị xé rách, xuất hiện vết nứt.
Hai tay Tiêu Diêu bấm quyết, trước người hắc quang lấp lóe, ngưng tụ thành một tấm khiên sương đen che ở trước người.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngứt.
Ánh sáng hai màu đen trắng bộc phát lên tấm cự thuẫn khói đen, không bao lâu sau, mặt ngoài tấm thuẫn vang lên tiếng nứt giòn tai, lớp khói trở nên mỏng manh, sau đó vỡ vụn.
- Tiểu tử, đừng đắc ý vênh váo!
Tiêu Diêu nhân cơ hội này phi thân lùi ra, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, phất tay lên, một chiếc linh đang màu đen từ trên người hắn bay ra.
Hắn điểm một cái, một luồng sáng đen từ tay bắn ra, hòa vào bên trong linh đang.
Linh đang màu đen cấp tốc to lên gấp mấy lần, bên ngoài hiện ra vô số hoa văn màu vàng huyền ảo vô cùng.
Leng keng, leng keng...
Bên ngoài linh đang nhanh chóng xoay tròn, kim văn bên ngoài phồng ra co lại không ngừng, từ bên trong vang lên những tiếng kêu lanh lảnh.
Âm thanh cũng không quá lớn, thế nhưng mang theo sức mạnh quỷ dị, khiến người nghe xong không kìm được mà trầm mê vào trong.
Trong mắt Thạch Mục hiện ra vẻ mông lung, lập lòe, thân hình chậm rãi hạ xuống.
Trong mắt Tiêu Diêu hiện ra nụ cười đắc ý, đột nhiên vung tay lên, mấy quả cầu lửa đen từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, đang bay thì dồn dập nổ tung, từng đoàn khói đen ngưng tụ thành một thanh trường thương lửa đen kịt, đâm về phía ngực Thạch Mục.
Trường thương đen lóe lên một cái đã đến ngực Thạch Mục, trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ thống khổ, thân thể lại run lên, trong ánh mắt khôi phục sự thanh tỉnh.
Thần trí của hắn vừa khôi phục, trường thương màu đen đã đâm tới trước người, sắc mặt lập tức thay đổi. Bỗng nhiên hắn cắn răng một cái, vung tay lên, trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng trắng.
Sau một khắc, xì xì một tiếng, trường thương màu đen lập tức đâm xuyên qua thân thể.
Trên mặt Tiêu Diêu hiện lên nụ cười đầy đắc ý, chỉ có điều ngay sau đó nụ cười đã đọng lại trên mặt.
Thạch Mục bị trường thương màu đen đâm xuyên qua thân thể, bên ngoài lóe lên ánh sáng trắng, bắt đầu hiện ra lông tơ trắng dài, hóa thành một hư ảnh viên hầu màu trắng.
Ầm!
Trường thương màu đen vỡ tung, hóa thành một ngọn lửa đen, bao phủ hư ảnh viên hầu trắng vào trong.
- Thế thân!
Tiêu Diêu lẩm bẩm.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi, ánh sáng trắng trên người tỏa ra, thân thể lướt ngang sang một bên.
Một luồng côn ảnh màu trắng đột nhiên hiện ra ở phía sau, điên cuồng to ra, đạt tới gần trăm trượng, bên ngoài phù văn lượn lờ, mạnh mẽ nện xuống, chỉ tiếc là không đánh trúng thân thể Tiêu Diêu mà đánh lên tàn ảnh.
Ầm một tiếng, dưới côn ảnh màu trắng, hư không lập tức vỡ vụn, mấy khẽ nứt lớn hiện ra, lực lượng không gian chấn động mạnh mẽ khiến hư không xung quanh chấn động.
Thân hình Tiêu Diêu loáng một cái, xuất hiện ngoài trăm trượng, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh.
- Xem ra đúng là đã xem thường ngươi!
Tiêu Diêu nhìn Thạch Mục, vẻ giận dữ trên mặt biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại vẻ lo lắng, hiển nhiên luccs này hắn đã coi Thạch Mục là một kẻ địch xứng đáng với mình.