Huyền Giới Chi Môn

Chương 557: Một bước cuối cùng




Dịch giả: nila32

“Mà thôi, niệm tình ngươi vừa trải qua ma luyện Huyễn Ma, lại là lần đầu vi phạm. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Được, trở về tu dưỡng thật tốt đi.” Nhạc hộ pháp hất tay áo lên rồi nói.

“Đa tạ Nhạc hộ pháp, đệ tử cáo lui.” Thạch Mục như được đại xá, quay người ra khỏi Huyễn Ma Điện.

Sau khi rời khỏi Huyền Linh Tháp, Thạch Mục ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Tiếp đó, quang mang trên người sáng ngời, hóa thành lưu quang màu đỏ bay đi.

Một lát sau, độn quang màu đỏ lần nữa đáp xuống. Quang mang thu lại, họ Thạch tiến vào phủ đệ của mình.

Vừa bước vào tiểu viện, hắn thấy Tề Phong đang dặn dò đám người hầu gì đó, vừa thấy Thạch Mục liền bỏ công việc đang làm, chạy tới chắp tay, cung kính chào hỏi:

“Phủ chủ, người đã trở về!”

“Ừ.”

Thạch Mục không nói gì thêm mà bước ngay về phía nhà chính.

Chưa được bao xa, Thạch Mục đã nghe giọng nói của Thải Nhi vang lên bên tai:

“Thạch Đầu, sao lại trở về nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã vượt qua Huyễn Ma Đạo rồi hả?”

Thải Nhi không biết chui ra từ chỗ nào, nhào tới đậu lên vai Thạch Mục.

Họ Thạch nghĩ một lát, chậm rãi nhẹ gật đầu:

“Thạch Đầu, ngươi làm sao vậy, sao ta cảm thấy ngươi cứ mất hồn mất vía thế nào ấy? Chẳng lẽ trong Huyễn Ma Đạo có tuyệt thế mỹ nữ, câu dẫn linh hồn nhỏ bé của ngươi mất rồi?” Thải Nhi nghiêng cổ đánh giá Thạch Mục sau đó buông lời trêu ghẹo.

Hai cánh bị Thạch Mục bắt lấy, Thải Nhi hốt hoảng kêu lên:

“Thạch Đầu, ngươi muốn làm gì? Thịt… thịt của Thải Nhi không ngon đâu…”

Thạch Mục nghe vậy không khỏi bật cười, vung tay ném Thải Nhi ra ngoài sau đó tiến về phía nhà chính.



Hôm sau.

Tin tức Thạch Mục thông qua khảo nghiệm Huyễn Ma Đạo, tấn chức đệ tử nghìn năm nhanh chóng truyền khắp khu vực Hoàng giai.

Họ Thạch trong lúc nhất thời thanh danh đại chấn, thậm chí lấn át Triệu Tiễn, người được Thanh Lan Thánh Chủ mang đi.

Trong mấy ngày tiếp theo, những đệ tử quen biết với hắn như Thanh Trường Thiên, Mã Lung, Tử Lăng đều tìm đến nhà. Vài kẻ không có quá nhiều giao tình cũng tìm đến kết giao. Thậm chí mười thứ hạng đầu trên Thanh Lan Bảng cũng mang theo lễ vật trọng đại đến phủ đệ của hắn.

Thạch Mục không thích xã giao như thế nên chỉ tiếp đãi một số người thân quen, ngoài ra đều cự tuyệt từ cửa chính, giao cho Tề Phong ứng phó.

Nhiều lần như vậy, Thạch Mục tuy vẫn giấu mặt không ra nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp kiến một phen, thường xuyên qua lại nên cũng kết giao không ít bằng hữu.



Sau nửa tháng, ngày Thạch Mục tấn chức đệ tử nghìn năm đã đến. Bằng hữu của hắn đều đến từ biệt.

Trong lúc nhất thời, phía trước Huyền Linh Tháp tụ tập gần trăm người.

“Thạch huynh, sau khi trở thành đệ tử nghìn năm chớ quên bọn ta, rãnh rỗi nhớ ghé chơi một chút.” Thanh Trường Thiên vừa cười vừa nói.

“Thạch đại ca, nhất định phải thường xuyên về thăm bọn ta.” Mã Lung nói ra.

“Tất nhiên là vậy…” Thạch Mục cười nói.

Thạch Mục chưa nói xong đã thấy chấn động mãnh liệt của Linh lực truyền đến, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu mọi người, trời xanh mây trắng đột nhiên nứt ra một lỗ hổng lớn đen sì. Một long trảo cực lớn phủ đầy kim lân ló ra dò xét.

Thạch Mục âm thầm rùng mình, cảm thấy khí tức Long trảo kia phát ra có chút quen thuộc.

“Đó là cái gì?”

Trong lúc mọi người kinh hãi không thôi, Long trảo chợt vẽ một cái. Khe nứt nhanh chóng mở rộng. Sau đó, một con Kim Giao chín đầu đột nhiên thò ra, chín đầu cực lớn phát ra một tiếng thét dài.

“NGAO…”

Sau tiếng gào thét, thân thể Kim Giao tỏa sáng rực rỡ. Thân hình nhanh chóng nhỏ lại, biến thành một nam tử cao lớn mặc áo bào màu vàng.

“Thạch Mục tiểu nhi, lần này lão phu muốn xem ngươi làm cách nào có thể chạy thoát?” Nam tử áo vàng lạnh giọng quát lớn.

“Ngao Tổ…” Thạch Mục cắn răng nói ra.

“Lão phu tới đây chỉ để tìm kiếm kẻ thù của mình. Những người không liên quan mau chóng tránh sang một bên!”

Ngao Tổ hét lớn. Khí tức cường giả Thánh Giai lập tức phóng tới mang theo uy áp cuồng bạch quét qua đám người.

“Cường giả Thánh Giai… Chạy mau!” Đám đông thấy vậy sắc mặt hoảng sợ.

“Thạch Mục, đối phương tuyệt đối không phải là kẻ chúng ta có thể chống lại, mau tranh thủ trốn đi!” Thanh Trường Thiên nói xong, thân thể lóe lên ánh sáng màu xanh, bỏ chạy đầu tiên.

“Thạch đại ca, tiểu muội thực lực thấp kém, đi trước.” Mã Lung nói xong liền hóa thành độn quang bay về phía xa.

“Thạch đại ca bao trọng!” Tử Lăng nói xong liền phóng tử quang, biến mất không chút tăm tích.

Trong chốc lát, hơn trăm người bên cạnh hắn vậy mà không còn một ai, tất cả đều bỏ chạy. Ngao Tổ làm như không thấy đám người này, chỉ nhìn chằm chằm về phía Thạch Mục.

Họ Thạch vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ là thần sắc có chút thất lạc không dễ nhận ra, ánh mắt cũng ảm đạm vài phần.

“Thạch Đầu, dù cho tất cả mọi người đều bỏ đi, ta vẫn cùng ngươi kề vai chiến đấu!” Đúng lúc này, Thải Nhi vẫn đang đứng trên vai Thạch Mục đột nhiên vung cánh nói ra.

Thạch Mục nghe vậy có chút sững sỡ, ánh mắt lần nữa rạng rỡ. Hắn há miệng phun ra Như Ý Tấn Thiết Côn, nắm chặt trong tay.

“Lão tặc Ngao tổ, đến đây đi, hôm nay ta và ngươi kết thúc ở đây!”

Hắn gào to một tiếng, cánh tay vung lên. Như Ý Côn đại phóng hắc quang, chung quanh xoáy lên từng luồng khí trắng.

Hắc côn quét ngang từ trái sang phải. Côn ảnh màu đen phá toái hư không, phát ra tiếng rít chói tai khiến người ta phải kinh hãi, đánh tới Ngao Tổ.

“Chút tài mọn!” Ngao Tổ tỏ vẻ khinh thường.

Y bỗng chộp tay, giữa không trung xuất hiện long trảo cực lớn phá không phóng tới, dễ dàng đánh tan côn ảnh khổng lồ.

Thế tới của long trảo không giảm, tiếp tục chộp tới Thạch Mục.

Thần sắc họ Thạch không đổi. Trường côn trong tay vung vẩy, tạo nên vòi rồng bạch sắc nghênh đón long trảo vàng kim nhưng chỉ có thể khiến thế công của đối phương chậm lại một chút.

Nhân cơ hội này, Thạch Mục giẫm mạnh mũi chân, thối lui về sau.

Đúng lúc này, long trảo kim sắc bỗng nhiên đại phóng kim quang, tựa như thuấn di xuất hiện trên đầu họ Thạch, đè hắn xuống nền đất.

Rầm rầm!

Một tiếng nổ mạnh rung trời. Mặt đất dưới thân Thạch Mục lập tức vỡ ra mấy trăm khe nứt. Trong đó, khe nứt lớn nhất kéo dài tới tận tháp cao màu trắng.

Phụt!

Thạch Mục nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể bị long trảo đè chặt, dù nắm Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lại không có sức đánh ra.

“Thạch Đầu!” Thải Nhi bay thấp bên cạnh hắn, kêu đau thảm thiết.

“Ngươi chạy mau…” Thạch Mục cắn răng nói ra mấy chữ.

“Ta… ta không trốn! Thạch Đầu, ta và ngươi lần này chạy trời không khỏi nắng rồi. Hai ta nương tựa vào nhau, ngươi đối xử không tệ với ta, ta sẽ cùng chết với ngươi!” Thải Nhi tỏ vẻ kiên quyết.

“Ngươi… Được rồi, nếu đã muốn đồng sanh cộng tử, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.” Thạch Mục đột nhiên tỏ ra lạnh lùng.

Chỉ thấy người hắn bộc phát quang mang sáng ngời, ánh lửa bùng lên. Pháp tướng Xích Viên vừa xuất hiện liền gầm lên giận dữ, hai tay thô to giơ cao, nâng long trảo lên một chút.

Thạch Mục trở mình đứng dậy, đập mạnh Như Ý Côn lên người Thải Nhi.

“Bốp” một tiếng trầm đục.

Cả người Thải Nhi máu tươi tung tóe.

“A… Thạch Đầu, vì cái gì!” Thải Nhi người bê bết máu, tỏ vẻ không thể tin được.

“Nếu là Thải Nhi, tuy rằng tu vi thấp kém nhưng nhất định có thể nhận ra nguy hiểm đang đến, cũng sẽ bỏ chạy trước tiên. Nhưng vừa rồi khi Kim Giao xuất hiện, ngươi lại không hề nhận ra, lại còn luôn miệng đồng sanh cộng tử với ta? Huống chi, Thanh Lan Thánh Cảnh không phải tầm, há lại có thể bị người ta khai mở dễ dàng như vậy?” Thạch Mục giải thích.

“Khặc khặc… Không nghĩ tới, ngươi thậm chí không tin Linh sủng bên cạnh sớm chiều.” Thải Nhi đột nhiên phát ra tràng cười quái dị.

“Ngươi sai rồi, bởi vì tin tưởng Thải Nhi nên ta mới không tin ngươi.” Thạch Mục nói xong, sắc mặt ngưng tụ, trường côn trong tay bốc cháy hừng hực, tiếp đó nện xuống.

Thải Nhi bị Thạch Mục đập trúng, lập tức biến thành khói đen tiêu tán.

Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lên. Ngao Tổ đang lơ lửng giữa không trung cũng tán loạn, biến thành sương mù màu đen. Cây cối, gò núi chung quanh, thậm chí Huyền Linh Tháp cũng theo đó biến mất.

Ngay sau đó, bốn phía lại có sương đen vọt lên, che kín không gian chung quanh.

Thạch Mục chợt thấy hoa mắt, phát hiện dưới chân hiện ra một con đường mòn đen kịt.

Thời gian tiếp theo, mỗi khi tiến thêm một bước trên Huyễn Ma Đạo, hắn sẽ lâm vào ảo cảnh một lần.

Những ảo cảnh này đều xoay quanh cố nhân của hắn như Kim Tiểu Thoa, Trân di, thậm chí Liễu Ngạn cũng từng xuất hiện.

Ảo cảnh vô cùng chân thật. Nội dung huyễn hóa ra đều nhắm vào điểm yếu trong lòng hắn. Với tâm trí của Thạch Mục cũng thường bất tri bất giác hãm sâu vào đó, không cách nào phân biệt thật giả, đôi lần suýt đã trầm luân bên trong.

Không biết qua bao lâu, ảo cảnh biến mất, Thạch Mục lần nữa về tới đường mòn đen tối.

Chung quanh dày đặc sương mù, ngoại trừ bàn chân, không thể thấy rõ gì khác.

“Một bước cuối cùng!”

Thạch Mục thở nhẹ một hơi, nhắm mắt điều tức một hồi đồng thời hé miệng thì thào.

Trải qua vô số ảo cảnh, hắn mơ hồ cảm giác nội tâm càng thêm kiên định, tựa như sắt thép trải qua tinh luyện trở nên cứng cáp hơn.

Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục bước về phía trước.

Nhưng một bước này lại khiến con đường phía trước đại phóng bạch quang. Một cánh cổng ánh sáng màu trắng theo đó xuất hiện.