Huyền Giới Chi Môn

Chương 526: Tái chiến Liêu Dũng




Dịch giả: nila32

Giang Thủy Thủy không nói gì, đưa tay chỉ về một hướng. Thạch Mục nhìn theo lập tức ngẩn ra.

Bên kia lôi đài, vị trí từ mười chín từ trái đếm qua trong nhóm thượng vị đệ tử đã thay đổi. Chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn, chính là Tử Lăng.

“Vừa rồi, trong lúc Thạch huynh thần du vật ngoại, Tử Lăng đã thượng đài khiêu chiến đệ tử xếp vị thứ chín mươi, Tiết Sướng sư huynh. Không ngờ nàng lại là một hồn sư với thực lực mạnh mẽ, liên tiếp triệu hoán vài đầu linh sủng thực lực không tầm thường, buộc đối phương trực tiếp nhận thua. Sau Triệu Tiễn sư huynh, nàng ta là người thứ hai khiêu chiến thành công.” Giang Thủy Thủy nói ra.

Thạch Mục chớp động ánh mắt. Cô nương Tử Lăng kia quả thật có chút cổ quái, thoạt nhìn mảnh mai khả ái thế nhưng lại là nhất thể song hồn, trên người ẩn giấu lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Lần trước bên trong bí cảnh cũng vậy. Nếu nàng ta bày ra thuật pháp như thời điểm thì chiến thắng là chuyện không thể nghi ngờ.

Suy nghĩ một hồi, Thạch Mục đột nhiên nhớ ra. Không ngờ bản thân chỉ thoáng phân tâm một chút mà tốn nhiều thời gian như vậy.

“Nhìn vẻ mặt của Thạch đại ca, dường như không quá ngạc nhiên.” Giang Thủy Thủy quan sát một lúc rồi nói.

“Nào có, Thạch mỗ cũng đang ngạc nhiên lắm đây, không nghĩ tới Tử Lăng cô nương lại có thực lực như vậy.” Thạch Mục cười nói.

“Ha ha, kỳ thật có thể tiến vào Thanh Lan Thánh Địa đều không phải hạng vô năng. Có thể tiến vào đợt thi đấu thứ hai càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Chỉ là thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn mà thôi.” Giang Thủy Thủy nói ra.

“Giang cô nương nói rất đúng.” Thạch Mục gật đầu đồng ý.

Khi hai người đang nói chuyện, lôi đài truyền đến một tiếng nổ mạnh.

Một đạo hồng quang chói mắt lóe lên, một bóng người bị đánh bay ra ngoài, va mạnh vào màn sáng màu xanh phụ cận lôi đài, rũ rượi ngã xuống. Người này là một tráng hán tóc đỏ, lúc này đã lâm vào hôn mê.

Thạch Mục nhướng mày. Hắn có chút ấn tướng với đại hán tóc đỏ này. Đối phương cũng là nhân vật xếp mười hạng đầu trong số một trăm lẻ tám đệ tử khiêu chiến, không ngờ lại thảm bại như vậy.

“Âu Dương Hạ khiêu chiến thất bại, người thắng Khôn Bằng.” Thanh niên mày đỏ lạnh lùng tuyên bố.

“Không tự lượng sức!”

Trên lôi đài, một thanh niên mỏ nhọn hừ lạnh tỏ vẻ khinh miệt sau đó quay người bay trở về sau.

Chung quanh lôi đài xôn xao bàn tán nhưng cả đám nhìn nhau, nhất thời không ai tiến lên.

“Giang cô nương thật sự không muốn thử sao?” Thạch Mục nhìn Giang Thủy Thủy rồi hỏi.

“Không cần, tiểu nữ tự biết bản thân. Thực lực của nhóm thượng vị đệ tử quá mức mạnh mẽ, ta lên khiêu chiến cũng không có hy vọng gì. Nếu tu luyện thêm mười năm nữa có lẽ có chút cơ hội.” Giang Thủy Thủy lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Thạch Mục gật nhẹ rồi nói:

“Nếu như vậy, Thạch mỗ lên trước thử thời vận.”

Nói xong, hắn mấp máy môi, nói câu gì đó. Thân hình nhoáng cái, phóng lên võ đài.

Bốn phía võ đài vốn đang nhốn nháo lập yên tĩnh trở lại, ánh mặt mọi người đồng loạt nhìn Thạch Mục trên bục.

“Tại hạ Thạch Mục, khiêu chiến Liêu Dũng ở vị trí ba mươi bảy.” Thạch Mục bình tĩnh tuyên bố.

“Người này cũng học Triệu sư huynh, khiêu chiến thượng vị đệ tử bài danh phía trước, không phải nhất thời nóng đầu đấy chứ.”

“Hắc hắc, lại có trò hay để nhìn!”

“Người này thoạt nhìn không quen mặt, hẳn là đệ tử mới nhập môn. Liêu Dũng sư huynh một thân Âm Dương ma công đã tới tầng ba đỉnh phong. Người mới bây giờ thật sự không biết trời cao đất rộng!”

Lời vừa nói ra, dưới đài lập tức nổi lên từng tràng nghị luận. Không ít người thậm chí còn cười nhạo không chút kiêng dè.

Dù sao, ngoại trừ hai người Triệu Tiễn cùng Tử Lăng, đối tượng khiêu chiến của những đệ tử khác đều là địch thủ có xếp hạng lớn hơn năm mươi. Thạch Mục là người thứ ba khiêu chiến thượng vị đệ tử nằm trong năm mươi người đứng đầu.

Giang Thủy Thủy dõi theo bóng lưng của Thạch Mục, đôi mắt đẹp hiện lên một tia dị sắc. Bên phía thượng vị đệ tử, Tử Lăng cười dịu dàng nhìn hắn.

Trong nhóm thượng vị đệ tử, Liêu Dũng ở vị trí thứ ba mươi bảy vẻ mặt dữ tợn, thân thể phát ra vô số tia chớp hai màu đen trắng. Thân ảnh của gã bỗng nhiên biến mất, sau một khắc lại bất ngờ xuất hiện trên sàn đấu.

“Lôi độn!”

Dưới lôi đài, ánh mắt của đám đông đồng loạt chuyển sang Liêu Dũng. Không ít người phát ra thanh âm sợ hãi, thán phục.

Thạch Mục quan sát Liêu Dũng cách đó mười trượng, sắc mặt bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.

“Khiêu chiến ta, được lắm, sẵn tiện thanh toán món nợ lần trước một lần cho xong!” Liêu Dũng cười lạnh một tiếng rồi nói.

Thạch Mục cười phá lên nhưng không nói gì.

Cách đó không xa, Mã Lung quay người đi đến nơi đặt cược.

“Sao rồi? Thạch Đầu đưa tin cho ngươi rồi hả?” Thải Nhi đang đậu trên vai Thạch Mục chợt hỏi.

“Đúng vậy.” Mã Lung gật đầu.

Trên chiếu bạc, trận chiến giữa Thạch Mục và Liêu Dũng đã bắt đầu mở cược.

Tỷ lệ ăn thưởng của họ Thạch khá cao, ngay từ đầu đã đạt mức một ăn năm trong khi đối thủ của hắn chỉ có bốn ăn một.

“Đám người kia có mắt như mù!” Thải Nhi cười nhạo một tiếng.

Mã Lung lấy cái túi Thạch Mục giao cho mình ra, nghe Thải Nhi nói vậy bèn nghĩ gì đó. Sau một khắc, như hạ quyết tâm, nàng cắn răng lấy một cái túi từ nhẫn trữ vật của mình.

“Một trăm khỏa cực phẩm Linh Thạch, đặt cho Thạch Mục!” Mã Lung đổ hai túi ra, lượng lớn cực phẩm Linh Thạch rơi lên chiếu bạc.

Trong túi Thạch Mục đưa cho nàng có sáu mươi khỏa cực phẩm Linh Thạch, còn lại là tài sản Mã Lung tích góp.

Đám đông vây quanh chiếu bạc ồ lên kinh ngạc. Nơi đây dù nhiều dân cờ bạc nhưng phần lớn chỉ đặt vài ba khỏa cực phẩm Linh Thạch. Một lần vung tay cả trăm khỏa thật sự hiếm thấy.

Đằng sau chiếu bạc, Đoan Mộc Quang quan sát thật kĩ Ma Lung, phất tay thu lấy Linh Thạch sau đó giao cho nàng một bộ ngọc ký trắng muốt.

Mã Lung nhận lấy, quay người đến gần lôi đài, tâm thần có chút bất định.

Trên sàn đấu, Thạch Mục và Liêu Dũng đã bắt đầu động thủ.

Vừa mới bắt đầu, Liêu Dũng liền gọi ra mảng lớn sương mù đen trắng che kín phạm vi mười trượng. Tiếp đó, vô số tia chớp trắng đen đổ ập xuống đầu Thạch Mục.

Mỗi đạo lôi điện đều lập lòe tinh quang, uy lực cực lớn, vượt xa lần ở hầm băng lúc trước. Những nơi mà chúng đi qua, hư không đều run rẩy, vặn vẹo.

Thân pháp Thạch Mục cực nhanh, né trái tránh phải, suýt soát tránh thoát lôi điện đen trắng.

Trong chớp mắt, những tia chớp trắng đen này đã tạo thành lôi võng cực lớn, hầu như bao phủ toàn bộ không gian sàn đấu, khiến cho phạm vi né tránh của Thạch Mục dần bị thu hẹp.

“Lần trước không để khiến ngươi trốn thoát. Lần này ngươi tự tìm đường chết, chẳng lẽ chuẩn bị trốn mãi thế sao?” Liêu Dũng tỏ vẻ dữ tợn.

Thạch Mục đảo người tránh thoát mấy đạo lôi điện trắng nhưng xung quanh sấm rền mãnh liệt. Lôi võng trắng đen nhanh chóng ập xuống như muốn kẹp hắn vào giữa.

Chỉ thấy thân thể họ Thạch đại phóng xích quang, pháp tướng Xích Viên sau lưng lóe lên, há to miệng, phun ra mảng lớn hỏa vân vô cùng tinh thuần, đúng là Hỗn Nguyên Chân Hỏa.

Ầm ầm ầm!

Hư không run rẩy kịch liệt, tiếng sấm rền vang liên tiếp.

Lôi võng đen trắng rõ ràng có uy lực vượt trên mây lửa màu đỏ thế nhưng vô luận phóng ra bao nhiêu điện quang cũng không cách nào đánh tan Hỗn Nguyên Chân Hỏa.

“Làm sao có thể!” Liêu Dũng tỏ vẻ khó tin.

Thạch Mục cười lạnh. Tia chớp hai màu tuy có uy lực cực lớn nhưng bên trong lôi điện ẩn chứa một loại năng lượng hệ Âm, từ đó tạo thành màu sắc kỳ lạ như vậy. Vừa khéo Hỗn Nguyên Chân Hỏa có thể khắc chế tất cả khí tức Âm Sát nên dù uy lực nhỏ hơn cũng đủ chống đõ công kích của đối phương.

Sau khi chạm trán ở hầm băng trở về, hắn đã tới phương pháp này. Hôm nay thử qua một lần, quả như dự đoán.

Thân thể hắn đỏ thẫm, cả người được hỏa diễm bao phủ. Sau một khắc, thân thể hắn hóa thành một đạo hồng quang, dung nhập vào trong Hỗn Nguyên Chân Hỏa.

Hào quang của hỏa vân đột nhiên đại phóng sau đó nổ tung.

Lôi võng đen trắng bị xé toạc mảng lớn. Một đạo hỏa trụ từ đó bắn ra, tiến sát bên cạnh Liêu Dũng trong chớp mắt.

Hỏa diễm ẩn hiện bóng người. Thạch Mục xuất hiện giữa không trung, trên tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thanh trường côn màu đen.

“Hỏa độn!” Liêu Dũng biến sắc.

“Thương Ưng Cái Đỉnh!”

Thạch Mục khẽ động cánh tay, trường côn trong tay tỏa sáng rực rỡ, đập xuống đầu họ Liêu.

Liêu Dũng biến sắc, cảm thấy thiên địa nguyên khí chung quanh cuộn dâng. Không khí trong nháy mắt dập dờn như sóng biển. Không gian chung quanh nương theo cự bổng màu đen đè áp, Uy lực côn pháp mạnh gấp mấy lần so với tại cửa ra vào hầm băng ngày đó.

“Làm sao có thể!”

Liêu Dũng đại phóng lôi điện, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết về phía lôi võng.

Lôi điện hiện ra một vài tia máu. Sau một khắc, thân ảnh họ Liêu biến mất vô tung.

Thạch Mục thấy vậy cười lạnh một tiếng. Hai mắt đại phóng kim quang, quan sát chung quanh.

Ánh mắt ngưng tụ, cánh tay bỗng nhiên đảo qua. Cự bổng màu đen theo đó đổi hướng, từ nện xuống chuyển thành quét nang, đánh về bên trái sàn đấu, uy thế không giảm chút nào.

Lôi quang lóe lên, thân ảnh Liêu Dũng theo đó hiện ra. Gã vừa mới xuất hiện. Một cự bổng màu đen đã đánh đến trước người, căn bản không kịp phản ứng chút nào đã bị đánh mạnh lên người. Màn sáng hộ thể ngoài thân dễ dàng sụp đổ, thân thể như bịch bông bị đánh văng về phía màn sáng màu xanh. Máu tươi từ miệng trào ra.

“Ngươi… lần trước che giấu thực lực!” Liêu Dũng trở mình đứng lên, miễn cưỡng thốt ra.

Thạch Mục đáp xuống đất, quan sát đối thủ chứ không nói gì.

Lúc giao thủ bên ngoài hầm băng, hắn quả thật vẫn chưa thi triển thực lực thật sự. Bởi lẽ chống chọi với giá lạnh trong thời gian dài sau đó kịch chiến một trận với băng chu đã khiến chân khí trong cơ thể hao tổn quá nhiều cộng thêm việc không muốn vận dụng lực lượng huyền công nên hắn đành phải bỏ chạy.

Thân hình khẽ nhoáng, Thạch Mục lao vút về phía Liêu Dũng. Mặt ngoài đoản côn trong tay nổi lên một tầng hỏa diễm, hung uy ngập trời.

“Hừ đã như vậy, đừng trách Liêu mỗ không khách khí!”

Ánh mắt lộ vẻ dứt khoát, Liêu Dũng vung tay lên. Không gian chấn động, nhiều hơn bảy chuôi phi đao màu máu, xếp thành một hàng. Mặt đao tản mát huyết quang yêu dị. Trong miệng lẩm bẩm, hai tay nhanh chóng điểm bảy nhát.

Bảy chuôi phi đao lập lòe hào quang, sau một khắc đâm vào bảy bộ vị cổ tay, bụng dưới, nách,.. trên người họ Liêu, ngập đến tận cán.