Huyền Giới Chi Môn

Chương 510: Tiến vào lòng đất




Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32

Hơn một tháng sau đó, tại một dãy núi kéo dài vạn dặm ở phía Bắc thành Thanh Lan.

Băng phong vạn lý, hoa tuyết tung bay.

Thạch Mục đứng ở trước cửa một cái động đen thui, trên người khoác một cái áo da cừu, trong tay cầm một cái địa đồ màu xanh, mắt hơi nhíu lại.

Địa đồ nhẹ nhàng bay theo gió lạnh, bên trên thoáng thấy sáu bảy vòng tròn, trong đó chỉ còn một chỗ chưa bị đánh dấu.

Trước cửa động gió lạnh thổi từng trận, hắn cảm thấy từng trận băng hàn không ngừng thổi vào mặt, chỉ trong chốc lát tóc và lông mi đã bị phủ một tầng băng sương.

Đứng ngẩn ngơ sau một lúc lâu, hắn cất địa đồ màu xanh trong tay vào, rảo bước đi nhanh vào bên trong cái động đen kịt kia.

Cái áo lông cừu đang mặc trên người của hắn là một kiện bảo y cấp bậc hạ phẩm linh khí mua ở trong Thông Lưu Phường, kỳ thực nó cũng không có năng lực phòng ngự, bởi chất liệu đặc thù nó chỉ có thể chống đỡ được hàn khí hay pháp thuật băng thuộc tính, nhất là trong hoàn cảnh khắc nhiệt này càng thích hợp.

Khi Thạch Mục bước vào trong huyệt động, hoa tuyết đầy trời đã lấp hết dấu chân lưu lại trên mặt đất.

Bên trong huyệt động là một mảnh vừa tối vừa lạnh, cũng may hắn có Linh Mục Thần Thông, lại thêm chiếc áo lông cừu, nên cũng không ngại.

Huyệt động này chỉ có một lối đi kéo dài xuống dưới, không gian cũng không rộng lắm. Bốn vách tường đều là nham thạch nhọn hoắt và sắc bén, miễn cưỡng có thể đi được, nhiều chỗ phải chui luồn mới qua được.

Một đường đi không biết được khoảng cách, cuối cùng cũng tới một chỗ không gian động quật lớn chừng mười trượng.

Toàn bộ không gian như hình trứng, tất cả đều là băng cứng như gương, ngoại trừ đường vào ban đầu cũng không thấy có lối đi nào khác.

Ánh sáng vàng chói trong mắt của Thạch Mục không ngừng lưu chuyển, hướng bốn phía xung quanh quét một vòng, chân mày hơi nhíu lại.

Theo quan sát, ngoài băng cứng ở bốn phía ra, dưới đáy cũng đều là nham thạch cứng rắn.

Đang ở lúc loay hoay không biết làm sao, trong lòng hắn chợt động, tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền ngẩng đầu quan sát một chút, rồi lại cúi xuống nhìn một chút.

"Thì ra là thế!"

Hắn lẩm bẩm tự nói một câu, vận khí đánh mạnh một quyền xuống dưới mặt đất.

Theo đó là một tiếng vang thật lớn, băng cứng ở dưới mặt đất ầm ầm vỡ vụn, cả người hắn theo băng cứng rơi tự do xuống dưới.

Thân thể ở giữa không trung, hắn bấm phát quyết một cái, một đoàn mây trắng xuất hiện ở dưới chân, đem hắn đỡ lại ở giữa không trung.

Ánh mắt của hắn nhìn khắp mọi nơi, phát hiện xung quanh đều là băng cứng dựng thẳng như cái gương.

Mà bản thân cách mặt đất phía dưới, còn một khoảng cách không nhỏ.

Hắn nhìn cái lỗ còn lại ở phía trên, pháp quyết trong tay thôi động, đám mây từ từ hạ xuống phía dưới.

Sau mấy hơi thở, một tiếng "Thịch" vang nhỏ.

Thạch Mục vững vàng ở trên mặt đất, sau đó bỗng nhiên phát hiện, bản thân lúc này như đang ở trong một thế giới bằng thủy tinh tạo thành vậy, ngoại trừ đường đi xuống hơi nghiêng và một ít cột băng ra còn lại nhìn như vô cùng vô tận.

Hắn đứng tại chỗ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đi về phía trước.

Kết quả càng đi càng kinh hãi.

Hắn đi ở trong hoàn cảnh tuyết giá lạnh này, thoáng cái cảm giác thân như ở trong một thế giới khác biệt, dường như ở trước mắt đường đi thế nào cũng không đi được, mà hàn khí ở trong không khí càng ngày càng nồng đậm, thậm chí cơ thể bắt đầu cảm thụ được những tia lạnh giá thấu buốt xuyên qua tấm áo lông cừu.

Mặc dù hắn có thôi động chân khí bảo vệ thân thể, nhưng vẫn không tránh khỏi rét run.

Thạch Mục cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Cứ đi như vậy chừng gần nửa canh giờ, ngoại trừ địa thế cùng nhiệt độ càng ngày càng thấp ra, xung quanh vẫn như trước, không có biến hóa chút nào cả.

Chiếc áo lông cừu và chân khí hộ thể lúc này hầu như không có tác dụng gì nữa.

Thạch Mục thấy vậy không khỏi cười khổ một tiếng.

Hắn đường đường là một võ giả Địa Giai trung kỳ, vậy mà lúc này có cảm giác đông cứng!

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thúc giục pháp lực, sau lưng vươn ra một đôi cánh lửa đem thân thể vây lại, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Cứ như vậy đi được khoảng một khắc thời gian, bước chân của hắn chợt dừng lại.

Bởi vì một bức tường băng xuất hiện ở trước mặt hắn, khiến hắn không thể ngừng bước.

Thạch Mục nhìn bức tường băng ở trước mặt, sắc mặt âm tình biến hóa.

Căn cứ vào tin tức và địa đồ mà chưởng quỹ Thiên Bảo Các cung cấp, chỉ có thể tìm thấy Cực Âm Chi Khí ở những nơi chí âm chí hàn nằm sâu trong lòng đất. Dãy núi giá rét này cũng là chỗ cuối cùng trong những nơi đi qua là có khả năng có nhất.

Hôm nay thân ở trong địa điểm cuối cùng này, lúc này ước chừng đã xuống sâu hơn mười dặm, so với những nơi trước chỉ có hai đến ba dặm mà thôi, bởi vậy có thể thấy được nơi này có khả năng nhất xuất hiện Cực Âm Chi Khí, chẳng qua đến giờ phút này vẫn chưa phát hiện được.

Thạch Mục quan sát bức tường băng ở trước mặt mà lòng khẽ thở dài.

Tường băng trong suốt, cao chừng trăm trượng, phải trái vô cùng chả biết dài bao nhiêu.

"Thùng Thùng"

Thạch Mục tiến lên bức tường băng phía trước gõ vài cái, tay vừa chạm vào liền cảm thấy một trận lạnh thấu xương.

Nhiệt độ nơi này thấp tới mức lạ thường, cũng nhờ Xích Viên Hỏa Kinh cùng lực lượng chí dương đệ nhất chuyển của Cửu Chuyển Huyền Công hộ thể, nếu không đổi thành võ giả Địa Giai khác dù có cái áo lông cừu chống lạnh chỉ sợ sợ bị đông cứng thành bức tượng băng.

Dù vậy, mỗi một bước đi của hắn khiến chân khí trong cơ thể hắn tiêu hao mau chóng, chỉ có thể dùng cái cánh lửa để chống lại hàn khí.

Thạch Mục trầm ngâm một lúc, thả thần thức ra ngoài tìm kiếm quanh tường băng, đồng thời vận dụng Linh Mục Thần Thông nhìn xuyên qua lớp băng tuyết tìm kiếm manh mối.

Thế nhưng, tầm mắt của hắn nhìn vẫn là tầng băng cứng, căn bản không nhìn thấy bất luận cái bóng Cực Âm Chi Khí nào cả.

Thạch Mục bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài chuyển một hướng khác dọc theo tường bằng mà dò xét.

Không đem nơi đây nhìn qua một lần, hắn không cam lòng buông tha.

Kết quả ước chừng nửa canh giờ, phía trước bất ngờ xuất hiện một cái động quật vô cùng trống trải, mà tất của tường băng đều dồn hướng vào trong đó.

Hắn bước vào trong động quật nhìn, trong lòng nhất thời phiền muộn.

Trong chỗ động quật này, cũng đồng dạng không có cái gì cả, lại nhiệt độ xuống thấp hơn.

Tuy nói Cực Âm Chi Khí chỉ tồn tại trong hoàn cảnh lạnh vô cùng, nhưng chuyến này hoàn cảnh ác liệt vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn nhiều, bản thân cứ như vậy mà xuống tiếp, mà lại dùng chân khí và thể lực vậy cũng không phải là cách lâu dài.

Ngay khi Thạch Mục dự định ở tại chỗ nghỉ ngơi, bất ngờ trong lòng khẽ động, dường như phát hiện cái gì vậy.

Hắn lúc này nhắm hai mắt, sau đó lại mở ra, vội vã bước chân đi nhanh về phía trước.

Kết quả ở chỗ sâu nhất của tường băng, có một chỗ nhô ra có chút đặc biệt.

Thạch Mục thấy vậy, hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng.

Hắn vừa trong lúc vô tình phát hiện, không khí lạnh ở bốn phía dường như bị một lực hấp dẫn nào đó tập trung tụ về chỗ nhô ra ở cuối chỗ này.

Thạch Mục thôi động Linh Mục Thần Thông, đôi mắt chói sáng ánh vàng lần nữa sáng lên bắn đi về phía chỗ tường băng hơi nhô ra.

Mặt tường băng ở trước mắt này dày chừng hơn mười trượng, so với tường băng ở hai bên tường dày hơn không ít.

Mà ánh hắn tập trung nhìn lại liền thấy, ở trung tâm tường băng, thình lình xuất hiện hơn mười sợ tơ nhện trong suốt như không khí, linh động như linh xà vậy.

Khi nhìn thấy những sợi tơ nhện này, trong tâm xuất hiện một loại trực giác kỳ dị càng ngày càng mạnh.

Loại cảm giác này mười phần giống với khi thấy Băng Hoàng Chân Huyết, dường như là một loại khát vong từ bổn nguyên vậy, chỉ là cảm thụ lúc này còn hơn so với lần trước nhiều.

"Cực Âm Chi Khí!"

Trong lòng hắn nhất thời vui vẻ, hắn có thể xác định được tơ nhện ẩn trong bức tường băng kia đúng là Cực Âm Chi Khí mà mình muốn tìm.

Bất quá ngoài khôi phục lại tâm tình, lấy lại tâm thần, còn có chút nóng vội.

Nơi này không chỉ có tường băng lạnh vô cùng, lại muốn phá vỡ lấy Cực Âm Chi Khí ở trong đó ra, xem ra cần phải phí chút công phu mới được.

Thạch Mục hơi đánh giá chút, liền há miệng, một cây tiểu côn màu đen nhỏ như cây tăm từ trong đó bay ra, ông quang chớp động, một cây trường côn màu đen xuất hiện ở trong tay.

Đúng là Như Ý Tấn Thiết Côn!

Từ lúc Như Ý Côn có thêm Vẫn Tinh Huyền Thiết, liền giống Vẫn Thiết Mạch Đao không có cách nào thu vào trong nhẫn trữ vật.

Cũng may hình dáng tùy tâm, Thạch Mục liền đem thu nhỏ lại đặt ở trong miệng.

Thạch Mục nắm chặt Như Ý côn trong tay, sau đó đưa côn về phía trước, chân bước lại hai bước kéo rộng khoảng cách với bức tường băng.

Súc thế thành lực, Thạch Mục bước lên trước một bước, hay tay nắm chặt thân côn, toàn lực vung lên đánh mạnh xuống tường băng.

"Bành Bành!"

Chỉ nghe mặt bằng rắc vang lên một tiếng lớn, liền có vô số băng vụn tứ tán bay ra xung quanh.

Mà Như Ý Tấn Thiết Côn ở phản lực bắn ngược trở lại.

Thạch Mục cầm Như Ý côn ở trong tay lảo đảo lui lại vài bước mới ổn định lại thân hình, nhìn qua chỗ vừa đánh xuống, nhất thời nhíu mày lại.

Chỉ thấy trên bức tường băng xuất hiện vết hõm khoảng chừng một trượng, trên mặt đầy vết rạn.

Vết rạn này nhìn như rậm rạp, nhưng so với bức tường băng này thì chả thấm vào đâu.

Hiển nhiên một kích mạnh như vậy đối với bức tường băng cũng không tạo thành tổn hại gì cả.

Thạch Mục nhìn chỗ hõm mấy lần, trường côn màu đen trong tay thu bé lại thành một cây tiểu côn mà bị bị thu lại trong miệng hắn.

Những tiếng phần phật vang lên!

Nguyên cái cánh lửa đỏ thẫm che ở trên phủ ở trên người Thạch Mục chợt mở rộng, sau đó một đạo quang diễm màu trắng xuất hiện ở cánh tay trái của hắn, cùng lúc đó, từng đạo đường vân đỏ ngầu xuất hiện trên cánh tay.

Đã không có cánh lửa bao thân, lúc này hắn cũng không để ý cái giá lạnh, ngược lại từng cỗ nhiệt lưu bắt đầu lưu chuyển quanh thân của hắn, đem toàn thân hắn trở nên ấm áp thư thái hơn.

Theo đó lá ánh sáng chói lọi màu trắng ở cánh tay của Thạch Mục sáng lên, nhiệt độ ở xung quanh tăng lên không ít.

Đúng lúc này, hai mắt Thạch Mục nhìn thấu qua tường băng, phát hiện mấy đạo âm hàn chi khí ẩn trong tường băng như bị lực lượng chí dương ở cánh tay trái kích thích, càng trở nên sống động, không ngừng đâm vào tường băng như muốn lao tới vị trí của hắn.