Huyền Giới Chi Môn

Chương 488: Cây gỗ cổ quái




Dịch giả: khongphailata
Biên: nila32

Thanh niên nho nhã nhìn hướng Thạch Mục chạy đi. Lông mày xoắn lại, một vòng lệ khí lóe lên ở chỗ sâu trong ánh mắt.

Hai tay ở trước ngực bấm nhanh một lúc. Miệng phát ra một tràng chú ngữ tối nghĩa không tên. Một đoàn bạch quang chói mắt sáng lên trên thân thể.

“Vèo!”

Tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Đoàn bạch quang do thanh niên nho nhã biến thành lập tức phóng tới theo hướng Thạch Mục rời đi. Một đường dài trắng hiện ra, kéo dài rồi biến mất ở chân trời.

Bên kia, Lữ Cảnh tỉnh lại sau một thời gian ngắn thất thần, quát to một tiếng, đạp mạnh chân, hóa thành một đoàn lục quang, bay lên trời, đuổi theo.

...

Xa xa trên một cánh rừng bao la.

Hỏa Dực cực lớn với sự xen lẫn từng sợi giống như mạch máu màu trắng diễm mang ở sau lưng Thạch Mục, mỗi cái vỗ, liền giống như thuấn di, bay xa mấy trăm trượng.

Đột nhiên, hắn nhíu lông mày, phất tay lấy ra phù lục màu xanh, bóp chặt. Từng đạo ánh sáng màu xanh lập tức thoát ra, nhộn nhịp quấn quanh người. Tốc độ lần nữa tăng lên.

"Vèo" một tiếng!

Toàn bộ người lập tức hóa thành một đoàn Bạch Ảnh. Mấy cái chớp động liền đến chân trời xa xa, lại lóe lên, rồi biến mất vô tung.

Hắn vừa rời đi, một đạo bạch quang lóe lên giữa không trung. Thân ảnh của nho nhã thanh niên phóng tới, vô cùng giận dữ nhìn về hướng Thạch Mục chạy đi.

Vào lúc này, một đạo lục quang từ xa bay vụt đến, độn tốc cực nhanh, lóe lên là tới gần và ngừng lại. Thân ảnh của Lữ Cảnh hiện ra.

Gã chau mày, sắc mặt cũng khó coi.

Nho nhã thanh niên quay đầu liếc nhìn Lữ Cảnh. Người sau sắc mặt thay đổi một chút, ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng, lui về sau một bước, quanh thân sương mù màu lục cuồn cuộn, hai bàn tay cũng hiện ra nhàn nhạt lục quang.

Thanh niên nho nhã khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường sau đó xoay đầu lại, thở nhẹ một hơi. Thần sắc trở nên bình tĩnh, thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh, bay đi một phương hướng khác.

Lữ Cảnh thấy vậy, khẽ giật mình, nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn thoáng hai hướng Thạch Mục cùng nho nhã thanh niên chạy đi, ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng.

Gã đứng nguyên chỗ một lúc, sau đó sương mù màu lục khẽ quấn quanh thân, bay về một phương hướng khác.

Trên không một chỗ liên miên sơn mạch, một đạo thân ảnh màu trắng chạy như bay tới, tốc độ cực nhanh, tựa như thuấn di.

Bạch quang thu lại, thân ảnh của Thạch Mục hiện ra.

Hắn nhìn thoáng phía sau, kim quang lóe lên trong mắt, sau đó buông lỏng ánh mắt.

Hắn vừa thi triển Bạch Diễm Hỏa Dực cùng Phong Ảnh Phù, một hơi bay mấy ngàn dặm. Sắc mặt lúc này tái nhợt vô cùng.

Hỏa Dực với từng sợi tia sáng trắng sau lưng Thạch Mục biến mất. Hai cánh rút ngắn, trở thành Hỏa Dực màu đỏ lúc đầu, nhẹ nhàng vỗ xuống. Thân hình hạ xuống dưới.

Hắn tùy ý bay một vòng sơn mạch, rồi dừng lại trước một mặt bóng loáng trên vách đá dựng đứng. Ngón tay liên tục bắn ra mấy đạo xích quang vào vách đá dựng đứng. Bắn vài lần là đào xong một sơn động.

Thạch Mục phi thân vào, ngồi xuống mặt đất.

Hắn vung vẩy hai tay, phát ra từng đạo ánh sáng màu xanh đến chung quanh sơn động, mở ra một cái trận pháp bao phủ trọn sơn động.

Thạch Mục lúc này mới thở dài một hơi. Một đường chạy cấp tốc, lại thi triển Bạch Diễm Hỏa Dực, chân khí trong cơ thể hắn đã hầu như thấy đáy, bất quá cuối cùng thoát khỏi tất cả mọi người.

Hắn lấy ra hai viên thuốc, ăn vào, lại lấy ra hai khối linh thạch trung phẩm thuộc tính Hỏa, giữ tại lòng bàn tay. Ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt hiện lên khắp người.

Trọn vẹn một ngày một đêm sau, Thạch Mục mới mở to mắt, hai đạo tinh quang từ trong mắt bắn ra. Chân khí trong cơ thể vốn gần như khô cạn, cuối cùng khôi phục hoàn toàn.

Hắn không lập tức đứng lên, vung tay lên, trong tay xuất hiện một đoạn thân cây màu xanh lá mà hắn mới cướp đoạt từ thân thể Thụ Linh Vương.

Thạch Mục vuốt ve đoạn thân cây màu xanh lá, mặt lộ ra vẻ vui mừng. Lúc trước gặp nguy hiểm nhiều lần, bất quá cuối cùng cũng không uổng phí.

Tuy nhiên sau khi cẩn thận quan sát đoạn thân cây màu xanh lá trong tay, lông mày dần dần nhíu lại.

Thứ này ngoại trừ tản mát đôi chút chấn động Linh lực, cũng không có gì khác thường. Lúc trước Mã Lung từng nói qua Thụ Tâm Thánh Dịch cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Thanh Trường Thiên và những người kia tranh giành đến ngươi chết ta sống chẳng lẽ chính là thứ đồ vật này? Hay là Thụ Tâm Thánh Dịch vẫn còn ở lại đâu đó bên trong thân cây?

Nghĩ đến đây, Thạch Mục không khỏi sờ lên cái cằm.

"Ồ..."

Đột nhiên Thạch Mục kêu lên một tiếng nhỏ. Tại một bên thân cây, có một đạo lục tuyến cực nhạt. Nếu hắn không có thị lực kinh người, thì không quá dễ dàng phát hiện.

Hắn hơi trầm ngâm, lật tay lấy ra Kim Tiền Kiếm, theo đạo này lục tuyến nhẹ nhàng rạch một cái. Mũi kiếm đơn giản đâm vào.

Đuôi lông mày nhướng lên. Kim Tiền Kiếm di chuyển lên xuống.

Lạch cạch!

Thân cây vốn khá cứng rắn vỡ thành hai mãnh. Từ giữa lòng cây hiện ra một đoạn rễ cây dài hơn một thước.

Hắn nhanh chóng chụp lấy cây gỗ màu xanh. Nhìn thoáng hai nửa thân cây, ở ngay tâm cây còn lưu lại một cái lỗ như được khảm vào. Hắn nghĩ cái cây vừa thu được chính là khảm ở chỗ này.

"Đây là là vật gì?" Thạch Mục nhẹ nhàng tung lên đoạn cây gỗ,

Cây gỗ màu xanh có trọng lượng rất nặng, và hoàn toàn khác biệt với khúc gỗ bọc chung quanh. Mặt ngoài thậm chí tạo cảm giác sáng lóng lánh.

Sắc mặt hắn chợt khẽ động. Mặt ngoài óng ánh của cây gỗ thình lình có một số hoa văn, thoạt nhìn có chút tương tự với một ít linh văn. Dù hắn kiến thức lịch duyệt, đây là lần đầu tiên thấy, căn bản là một cái cũng không nhận ra.

Nhưng trong lòng, hắn có loại trực giác, cảm thấy loại này Linh Văn hẳn là trời sinh mà thành.

Bất quá cái cây gỗ cũng không có tản mát ra tí nào linh khí, vì thế hắn đã dùng Thần Thức và không có phát hiện vật ấy bên trong đoạn gỗ bọc.

Ngoài ra, cây gỗ bên trong còn mơ hồ tản mát ra một cỗ nhàn nhạt mùi thơm ngát, có chút giống như hương vị ở đình chùa, làm cho lòng người trở nên vui vẻ thoải mái.

Thạch Mục quan sát cây gỗ trong tay, ngón tay bóp mạnh. Mặt hơi biến sắc.

Cây gỗ nhìn như yếu ớt vậy mà cứng rắn khác thường. Hắn tưởng như đang bóp kim loại.

Đuôi lông mày nhếch lên, tay tăng thêm ba phần lực lượng. Cây gỗ vẫn không động.

"Có chút ý tứ..." Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười, cong ngón tay búng ra một đạo xích quang đánh vào cây gỗ.

"Đùng" một tiếng!

Xích quang đụng mặt ngoài cây gỗ liền bạo liệt tiêu tán, cây gỗ màu xanh vẫn không hư hại chút nào, thậm chí ngay cả một chút dấu vết đều cũng không để lại.

Thạch Mục không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Cây gỗ này có vài phần thần dị. Bất quá lúc này, trong thời gian ngắn, hắn tìm không ra nguyên cớ.

Hắn nghịch với cây gỗ thêm một lúc rồi mới cất vào, tính đợi ra bí cảnh, sẽ tìm biện pháp.

Kế đó hắn nhìn ngang, một tay phất lên, thu vào hai nửa vật liệu gỗ màu xanh lá trên mặt đất.

Làm xong mọi thứ, Thạch Mục đứng lên, phất tay giải trừ trận pháp trong sơn động. Hắn chậm rãi bay ra khỏi sơn động, mắt nhìn hướng xa xa.

Lúc này cách thời điểm chấm dứt thí luyện, có lẽ còn một phần ba thời gian, không sai biệt nhiều.

Hắn lật tay lấy ra Thanh Sơn Lệnh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Trước đây thu thập lệnh bài trên đường đi, bài danh lúc này của hắn đã đến một trăm tả hữu, miễn cưỡng lọt vào danh sách một trăm lẻ tám người.

Thạch Mục lộ ra một tia trầm ngâm. Với cái bài danh này, coi như sẽ không có vấn đề gì để ít nhất trúng cử vào Thanh Lan Thánh Địa.

Bất quá nghĩ đến đây, trong một trăm lẻ tám người cũng có phân chia cấp bậc cao thấp. Muốn đạt được nhiều tài nguyên để tương lai có căn bản tốt tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, hắn tự nhiên cũng muốn cố gắng tiến vào danh sách ba mươi sáu người đầu tiên.

Thạch Mục, trong nội tâm, suy nghĩ kế sách, đồng thời đưa tay sờ Linh Thú Đại ở bên hông. Thải Nhi thân ảnh từ trong bay ra, hai cánh đập mạnh trên vai Thạch Mục.

"Hô, Thạch Đầu ngươi cả ngày đem ta nhốt trong túi, ta sắp ngộp thở rồi!" Thải Nhi vừa ra tới liền la hét.

"Tốt rồi, đừng kêu nữa, đem ngươi ra ngoài là có việc. Kế tiếp ta phải săn giết yêu thú, cần dùng khả năng đặc biệt của đôi mắt của ngươi." Thạch Mục nói ra.

"Hặc hặc, không có vấn đề!" Mắt Thải Nhi sáng lên.

Ánh sáng màu đỏ lóe lên sau lưng Thạch Mục, hiện ra một đôi Hỏa Dực. Thân thể phi độn về hướng chỗ sâu của sơn mạch.

Sơn mạch này có linh khí nồng đậm. Ngay khi vừa tới liền cảm nhận không ít khí tức của yêu thú cường đại, đúng cấp để chém giết thu hoạch yêu hạch.

"Thạch Đầu, phía trước ngoài ba mươi dặm có một yêu thú sào huyệt, bên trong có vài đầu Tích Dịch Địa Giai." Thạch Mục chưa bay đi xa, Thải Nhi với ánh sáng lập lòe trong mắt, mở miệng nói ra.

Thạch Mục nét mặt vui vẻ, lập tức phi độn về hướng Thải Nhi chỉ.

Sau một lát, hắn đến ở trên một vùng đất trũng trong núi. Phía dưới, trong sơn mạch, có một cái động lớn tối om, nơi những tia sát khí liên tục tỏa ra bên ngoài.

Thạch Mục một tay phất lên, một đoàn ánh sáng màu đỏ chói mắt lóe lên và chui vào trong sơn động.

Rầm rầm rầm!

Ánh sáng màu đỏ bạo liệt. Cả tòa sơn mạch bùng sáng và rung động. Lập tức một âm thanh gầm rú đầy phẩn nộ truyền ra từ trong sơn động.

Vù vù!

Vài đạo thân ảnh đủ màu sắc từ sơn động bay ra. Đó là năm đầu Tích Dịch yêu thú toàn thân năm màu rực rỡ. Mỗi một đầu đều dài bảy tám trượng, trên người dường như choàng một kiện năm màu thiết giáp, hai mắt đỏ sậm, nhìn qua vô cùng hung tàn bạo ngược.

Năm đầu Tích Dịch Yêu thú tản mát ra khí tức đều đạt đến Địa Giai, bất quá đều là trình độ Địa Giai sơ kỳ, gầm thét lao đến vị trí của Thạch Mục.

"Thải Nhi, chờ ta chút xíu."

Thạch Mục phát ra một luồng sức mạnh nhu hòa đẩy Thải Nhi ra xa. Kế tiếp xích quang đại phóng, Xích Viên Pháp Tướng hiện ra phía sau.

...

Trong nháy mắt, bảy tám ngày đã trôi qua.

Bên trong Bí Cảnh, tại một khu vực đầm lầy.

Một đạo quang mang đen kịt phóng lên trời, ngưng tụ thành đao ảnh cực lớn hung hăng chém xuống.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Mảng lớn Lam Quang cùng đao mang màu đen va chạm. Chấn động dữ dội của pháp lực khuếch tán ra chung quanh, tạo ra một cổ gió lốc, cuốn lên nước và bùn đất trong khu vực.

Phong Bạo tiêu tán, tình hình bên trong lộ ra.

Thạch Mục cầm trong tay Vẫn Thiết Hắc Đao, sắc mặt có chút tái nhợt, trên cánh tay còn có hai đạo vết thương, bất quá cũng không nặng.

Một đầu yêu thú cực lớn nằm trước mắt hắn, thân hình chừng hai mươi trượng, giống như Giao Long, bất quá lúc này đã ngã xuống trong vũng máu. Cổ cơ hồ bị chặt đứt, mảng lớn máu tươi tuôn ra, chung quanh tầm hơn mười trượng khu vực hầu như đều bị nhuộm đỏ.

Thạch Mục khẽ động thân hình, tới bên cạnh thi thể của Giao Long Yêu thú, vung đao mổ đầu Yêu thú, lấy ra một quả lớn chừng quả đấm Yêu Hạch màu lam, tản mát ra Linh lực chấn động kinh người.

Thực lực đầu Giao Long Yêu thú đã đến Địa Giai Hậu Kỳ. Yêu Hạch Linh lực tự nhiên cường đại.

"Thạch Đầu, ngươi có thể thu hoạch cái này Yêu Hạch, công lao của ta cũng không nhỏ, sau khi ra ngoài nhớ phải khao thưởng thật tốt, ta muốn ăn ngon đấy!" Thải Nhi không biết từ đâu bay tới, cực kỳ thuần thục đậu trên vai Thạch Mục.