Huyền Giới Chi Môn

Chương 365: Làm nóng người




Dịch giả: Yukihana116490

"Đã điều tra ra vị Đại sư chế phù này là Chung Tú mời từ đâu tới chưa?" Nữ tử xinh đẹp trầm ngâm một lát, hỏi.

"Thuộc hạ đã phái người đi điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả." Thiếu phụ áo xanh nói.

Nữ tử xinh đẹp nhướng mày, không vui liếc thiếu phụ áo xanh một cái.

Thân mình thiếu phụ liền cứng đờ, cúi đầu.

"Tiếp tục tra, một khi có kết quả thì nói ngay cho ta biết." Nữ tử xinh đẹp nói.

"Vâng" Thiếu phụ áo xanh đáp ứng một tiếng, cùng nam tử áo xanh đang đứng một bên lui ra ngoài.

"Hừ! Mới có chút Phù lục cao giai đã muốn đoạt lại nhân khí ư? Đúng là vọng tưởng!?" Nữ tử xinh đẹp hầm hừ nói.

Một lát sau, nàng ta bỗng nhiên xoay người, đi ra phía ngoài.

...

Hội trường đấu giá, lầu một Nghênh Tiên Các.

Hội trường này vốn bị chia ra làm hai phần, nay tường ngăn chính giữa đã bị đập bỏ. Sau khi điều chỉnh một chút, hội trường liền có sức chứa tầm ngàn người.

Tuy về quy mô hay bố trí đều kém một đoạn so với hội trường ở tầng ba nhưng nếu chỉ dùng nó để làm nóng người trước khi Đấu giá hội cỡ lớn ở cuối tháng diễn ra thì đã dư xài rồi.

Lúc này, hết thảy chỗ ngồi trong hội trường đều đã kín mít. Thậm chi có vài người còn phải đứng. Tiếng nghị luận ồn ã khắp nơi, trên mặt hầu hết mọi người đều hiện ra vẻ hưng phấn cùng chờ mong.

Ngoài ra, vài chỗ khu vực còn bị vài nhóm năm, ba người chiếm riêng. Thần tình bọn họ trấn tĩnh, khí độ thong dong, có chút không hợp với hoàn cảnh ồn ào chung quanh.

"Xích Xà Bộ, Viêm Hổ Bộ, Bách Bảo Hiên, Thương Khung Hội..."

Trong một căn phòng ở chỗ cao trong hội trường đấu giá, Chung Tú và Thạch Mục đứng ở chỗ này, xuyên qua cửa sổ thu hết tình cảnh ở phía dưới vào mắt. Ánh mắt Chung Tú nhìn lướt qua đám người, thầm thì đọc ra một loạt tên.

"Tuy những thế lực này vẫn kém hơn một chút so với Thần Ưng Bộ, Hắc Linh Hội nhưng cũng đều là thế lực cỡ trung của khu vực phụ cận rồi." Chung Tú có chút hứng phấn nói.

"Nếu có thể lôi kéo những thế lực này, cũng có thể làm tăng thanh thế của chúng ta lên không ít." Thạch Mục nói.

"Chỉ sợ bọn hắn đến cũng là vì Phù lục cao giai. Thạch đại ca, nếu hôm nay chúng ta đã đưa ra cái thẻ đánh bạc là Phù lục cao giai này, về sau số lượng cần chỉ sợ sẽ không ít, ngươi..." Chung Tú có chút lo lắng nhìn Thạch Mục.

"Tú nhi ngươi không cần lo lắng, quá trình vẽ Phù lực cũng là một loại tu luyện Thuật pháp. Hơn nữa trong hơn một tháng qua, ta đã chế được kha khá. Trước dịp cuối tháng, cách năm ba ngày lại ném ra một đám lôi kéo ánh mắt của những người này, còn đại bộ phận vẫn để tung ra ở đấu giá hội cuối tháng.” Thạch Mục nói.

"Cảm ơn ngươi, Thạch đại ca." Chung Tú nói.

. . .

Lúc này trên đài đấu giá, một trung niên nhân mặc áo bào tím đứng đó. Gã có thân hình cao lớn, hai tay lại có màu đỏ thẫm, có lẽ là do tu luyện loại công pháp nào đó tạo nên.

“Chư vị khách quý, hoan nghênh tới đấu giá hội của Nghênh Tiên Các, kẻ hèn này tên là Cổ Lực. Hôm nay trong hội trường này xuất hiện không ít các gương mặt mới. Dựa theo lệ cũ, trước khi mở màn ta xin được dài dòng vài câu. Chuyện là trước khi Đại hội đấu giá vào cuối tháng được diễn ra, Nghênh Tiên Các sẽ tổ chức cả thảy năm tràng đấu giá hội quy mô nhỏ để làm nóng người cho chư vị khách quý đường xa lặn lội mà đến, đây đã là buổi thứ ba. Lúc này, ta xin thay mặt Nghênh Tiên Các, chân thành mời các vị hãy đến tham gia Đại hội đấu giá diễn ra vào cuối tháng này của chúng ta. Đến lúc đó sẽ xuất hiện không ít vật hiếm có mà ngoại giới khó gặp, tin chắc sẽ không làm mọi người thất vọng!” Trung niên nhân áo báo tím cất giọng nói.

Vừa dứt lời, cả hội trường liền trở nên im ắng không ít, ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía đài đấu giá.

“Tốt rồi, ko cần dài dòng thêm nữa, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” Trung niên nhân áo bào tím vung tay lên, mấy nam tử áo vàng trong tay nâng một chiếc hộp gỗ, đi tới.

Trong hộp gỗ là một khối khoáng thạch thuộc tính Kim, lớn cỡ hơn một xích, tản mát ra khí tức kim loại cực kỳ mãnh liệt.

“Đây là một khối Kim thiết Thái Ất Tinh, có độ tinh khiết cực cao. Trong quá trình luyện chế Linh Khí nếu gia nhập thêm nó vào, uy năng của Linh Khí sẽ tăng một mảng lớn. Giá khởi điểm là năm ngàn Linh Thạch, mỗi lần hô giá không thể ít hơn một trăm Linh Thạch.” Trung niên nhân áo bào tím nói.

Mặc dù khối Kim Thiết Thái Ất Tinh này cũng không tính là đặc biệt hiếm có, nhưng chỉ một khối như vậy cũng đã đủ tăng lên hẳn một cấp bậc cho một kiện Linh Khí bình thường. Ngay lập tức có người hô giá, giá cả dần dần kéo lên, sau khi bị nhấc tới con số chín ngàn năm trăm Linh Thạch thì rơi vào tay một Man tộc có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ.

Trong mắt trung niên nhân áo bào tím hiện lên vẻ vui mừng, giá bán ra của khối Kim Thiết Thái Ất Tinh coi như không tệ, có vẻ là dấu hiệu tốt đây.

Sau đó gã vung tay lên, lập tức có người lại nâng một kiện vật phẩm đấu giá mới lên. Đó là một quả trứng màu trắng khổng lồ, to cỡ nửa người trưởng thành.

“Đây là trứng của một con Xích Nhãn Kim Điêu, một con Yêu thú loài chim có tu vi Tiên Thiên. Sau khi trứng nở các vị chỉ cần thi triển một vài thủ đoạn tế luyện nhận chủ là có ngay một con Linh sủng Xích Nhãn Kim Điêu rồi. Ngoài ra, ta bỏ nhỏ cho mọi người biết một tin tức, trong Đấu giá hội cuối tháng này của chúng ta còn bán ra cả Yêu đan của Xích Nhãn Kim Điêu nữa đấy.” Trung niên nhân áo bào tím cất giọng nói.

Trứng của Yêu thú Tiên Thiên vừa xuất hiện liền khiến cả hội trường trở nên sôi nổi một trận.

Có một con Linh sủng là Yêu thú phi hành là một việc hết sức hấp dẫn với mọi người. Chiến lực là một chuyện nhưng chủ yếu là sau khi trưởng thành, nó có thể chở người phi hành, tương đương với một kiện Pháp khí phi hành có phẩm giai không thấp. Nếu có nó, việc đi thám hiểm ở bên ngoài cũng trở nên hết sức thuận tiện. Vì vậy, không ít các thế lực mới vừa rồi khoanh tay cũng bắt đầu gia nhập đấu giá.

Chẳng qua trong hội trường, những thế lực được xem là thật sự lớn vẫn án binh bất động, dường như bọn họ chướng mắt quả trứng Xích Nhãn Kim Điêu này vậy.

Trung niên nhân áo bào tím để ý thấy điều này. Trong lòng gã cũng tự hiểu rõ, nhưng người này đến đây hẳn là vì Phù lục cao giai đã tuyên truyền lúc trước.

Vài kiện vật phẩm đấu giá lại được thay nhau nâng ra. Trung niên nhân chú ý tới đám người kia dường như đã có chút hết kiên nhẫn nổi, gã liền thò tay ra sau lưng đánh một cái thủ thế.

Dưới đài đấu giá, một gã nam tử áo vàng trong tay nâng một hộp ngọc màu trắng, đi lên.

Hộp ngọc mở ra, bên trong là ba tấm Phù lục, lần lượt ba màu đỏ, tím, xanh. Phù lục lập lòe linh quang, mỗi cái đều tản mát ra từng đợt chấn động Pháp lực cực kỳ cường đại.

“Đã để chư vị đợi lâu, tiếp theo là ba tấm Phù lục này. Đây là Phù lục cao giai bản các đã mời một vị Đại sư chế phù luyện chế ra.” Trung niên nhân áo bào tím nói.

Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều tập trung lên ba tấm Phù lục. Những thế lực từ đầu đến giờ vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn lúc này cũng bắt đầu rục rịch, ánh mắt sáng lập lòe.

“Ba tấm Phù cao giai này, một tấm là Liên Hoàn Viêm Bạo Phù, một tấm là Vân Phong Bạo Phù, còn có một tấm Sương Thiên Thủy Nhận Phù. Tất cả đều là tinh phẩm trong Phù lục cao giai. Năng lượng Thuật pháp ẩn chứa trong mỗi tấm đều tương đương với một kích của Dũng sĩ Đồ đằng tu vi Địa giai. Vì vậy, giá trị của nó thế nào tại hạ không nói mọi người cũng biết rồi đi.” Trung niên nhân áo bào tím lấy ba tấm Phù lục ra quơ quơ, để cho mọi người thấy rõ ràng.

“Đúng là Phù lục cao giai rồi!”

“Chấn động Pháp lực thật là mãnh liệt!”

Trong hội trường vang lên từng đợt tiếng sợ hãi, thán phục cùng nghị luận.

Tuy trước đó Nghênh Tiên Các đã tuyên bố hôm nay sẽ xuất hiện Phù lục cao giai nhưng rất nhiều người vẫn chỉ nửa tin nửa ngờ. Nay tận mắt chứng kiến, bọn họ rốt cuộc vững tin.

Trong mắt những thế lực lớn kia cũng lộ ra vẻ hưng phấn, kích động.

“Ba tấm Phù lục cao giai được bán ra cùng một lúc! Giá khởi điểm: Năm nghìn Linh Thạch! Mỗi một lần tăng giá không được thấp hơn một trăm Linh Thạch!” Trung niên nhân áo bào tím thấy thần tình của đám người phía dưới, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, mở miệng nói.

"Năm nghìn một trăm!" Lập tức có người ra giá.

"Năm nghìn hai trăm!"

"Năm nghìn năm trăm!"

Người đến tham dự đấu giá phần lớn đều là các cao thủ có cấp bậc Tiên Thiên, cũng chỉ những người này mới có thể tùy ý bung ra đến mấy nghìn Linh Thạch để mua đồ.

"Sáu nghìn Linh Thạch!" Một thanh niên áo làm ngồi ở hàng ghế trước đấu giá hội, trực tiếp bỏ thêm năm trăm Linh Thạch, tài đại khí thô.

Bên cạnh thanh niên áo lam có mấy người ngồi vây quanh, như chúng tinh củng nguyệt lấy gã làm trung tâm.

“Người này tên Lam Ngọc, là Thiếu chủ của Bách Bảo Hiên, một Thương hội có quy mô trưng đẳng. Núi dựa sau lưng là Lam Sơn Bộ, một bộ lạc Bình Man.” Trong phòng lầu hai, Chúng Tú giải thích với Thạch Mục.

Thạch Mục khẽ gật đầu, mặt có nét vui vẻ.

"Sáu nghìn năm trăm!"

Một thanh âm hùng hồn khác vang lên. Một đại hán mặc chiến giáp màu đỏ cách thanh niên áo lam không xa mở miệng, bên cạnh người này cũng có vài gã tùy tùng mặc áo đỏ vây quanh.

Sắc mặt thanh niên áo lam lạnh lẽo, nhìn sang. Đại hán giáp đỏ cũng không nhượng bộ chút nào, nhìn lại, còn cười lạnh một tiếng.

“Người này là một vị trưởng lão Địa giai của Viêm Hổ Bộ.” Chung Tú nói.

Thạch Mục ừ một tiếng, lẳng lặng xem tình huống ở phía dưới sẽ phát triển thế nào.

"Sáu nghìn tám trăm!" Thanh niên áo lam không nhượng bộ chút nào.

"Bảy nghìn!" Lại thêm một thế lực tham dự đấu giá.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng rất lấy làm vui sướng. Hắn hoàn toàn không ngờ tới giá của ba tấm Phù lục cao giai lại có thể được đẩy cao đến mức như vậy.

Tuy rằng cái giá này cũng không tính là cao nếu so với một vài Linh Khí hoặc Linh tài quý trọng nhưng dù sao Phù lục cũng là vật phẩm tiêu hao. Nếu số lượng đầy đủ, hoàn toàn có thể mang lại cho đấu giá hội một khoản tiền thuê xa xỉ.

Linh Thạch hắn lấy được từ phân đàn của Minh Nguyệt Giáo trong U Phong Cốc chủ yếu dùng để mua sắm hàng hóa hết rồi. Lại thêm vài khoản tiêu phí ngoài lề cùng với tiêu hao khi tu luyện, trên người hắn giờ chỉ còn có hơn ba vạn Linh Thạch.

Bây giờ hắn gửi bán Phù lục cao giai cho đấu giá hội, trừ đi tiền vốn cùng tiền thuê thì hắn có thể kiếm được một mớ lớn rồi. Lại chờ cho miếng Tinh Thạch kia được bán ra, hắn lại có thêm một khoản. Nhiều Linh Thạch như vậy, đủ để cho hắn đề thăng tu vi Võ, Pháp của bản thân lên một tầng rồi.

Ngay vào lúc này, một tên thủ vệ Nghênh Tiên Các đi vào gian phòng của Thạch Mục và Chung Tú. Thủ vệ thi lễ với Chung Tú một cái rồi quay sang nói với Thạch Mục rằng: “Thạch tiền bối, có người tìm ngươi ở ngoài cửa ra vào.”

. . .

Hội trường phía dưới, sau khi trải qua một phen đấu giá, ba tấm Phù lục cao giai cuối cùng đã được vị trưởng lão Man tộc Viêm Hổ Bộ bỏ ra giá tám nghìn năm trăm Linh Thạch cho vào túi.

Sự xuất hiện của ba tấm Linh Phù cấp cao đã khiến cho không khí của buổi đấu giá nóng bỏng đến cực điểm. Các vật phẩm đấu giá tiếp theo cũng được bán ra với giá tiền không thấp.

Nửa canh giờ sau, trận đấu giá hội quy mô nhỏ này mới kết thúc.

Trong một căn phòng khách của Nghênh Tiên Các, Thiếu chủ Bách Bảo Hiên, trưởng lão Viêm Hổ Tộc cùng ba vị nam tử mặc áo bào màu vàng đều chưa rời đi mà không hẹn lại cùng tụ tập ở chỗ này.

Bởi vì mới rồi còn đấu giá gay gắt nên giờ phút này mấy phương thế lực nhìn nhau hết sức không vừa mắt.

“Viêm trưởng lão, ngươi đã mua ba tấm Phù lục cao giai rồi còn xuất hiện ở đây làm gì?” Lam Ngọc - Thiếu chủ Bách Bảo Hiên lườm gã đại hán giáp đỏ một cái, lạnh lùng hỏi.

“Chỗ này là Nghênh Tiên Các, không phải là Bách Bảo Hiên nhà các ngươi. Lão phu tới đây còn phải trưng cầu ý kiến của Lam thiếu chủ hay sao.” Đại hán giáp đỏ cười lạnh, nói.

Lam Ngọc hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống.

“Vị này chính là Ngôn Khuyết – Phó hội trưởng của Thương hội Thương Khung rồi. Ngôn đạo hữu, lão phu là Viêm Điên của Viêm Hổ Bộ.” Trong ba người mặc áo vàng, Đại hạn giáp đỏ nhìn về một gã nam tử mặt trắng* anh tuấn, mở miệng nói. (bạch kiểm: nghĩa đen là mặt trắng, nghĩa bóng là nói những gã đàn ông thư sinh có vẻ ngoài đẹp trai sống nhờ vào phụ nữ=)))

"Hạnh ngộ." Thần tình của nam tử mặt trắng lạnh lùng, không nói thêm gì.

Vào thời khắc này, một tràng tiếng bước chân từ ngoài truyền đến. Ngoài cửa ra vào hiện ra dáng người thướt tha của Chung Tú.

“Thật là có lỗi, sự tình trong các bận quá, đã để các vị khách quý chờ lâu rồi.” Chung Tú đi đến, ánh mắt quét qua một vòng, hơi hơi thi lễ một cái rồi nói.