Biên: Yukihana116490
Trên phi xoa, Địch Phong đang dùng cánh tay còn lại nắm chặt một khối Linh Thạch Trung phẩm, điên cuồng hấp thu Linh lực trong đó.
Mặt hắn trắng bệch, sau một thời gian chạy trốn dài pháp lực của hắn đã cạn kiệt, nhưng Thạch Mục vẫn đuổi sát không buông.
Linh quang của viên linh thạch dần dần ảm đạm, sắc mặt của Địch Phong mới dễ nhìn hơn một chút.
Hắn ném Linh Thạch đã hết linh lực đi, cầm một khối Linh Thạch khác, tiếp tục hấp thu linh lực, đồng thời điều khiển phi xoa dưới chân cứng rắn chuyển hướng bay nhanh về một ngọn núi cực lớn màu xanh.
Thanh Dực Phi Xa ở sau phản ứng chậm hơn một chút, xoay một vòng giữa không trung rồi bẻ lái đuổi theo Địch Phong.
Tốc độ cả hai bên đều nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc đã đuổi đến ngọn núi màu xanh.
Độn quang của Địch Phong dần hạ thấp xuống, bay vào một sơn cốc lớn trong núi.
Trong sơn cốc sương mù dày đặc, thỉnh thoảng còn có mấy tiếng kêu thê lương vọng ra.
"Thạch Đầu cẩn thận, trong sơn cốc có một đám Yêu thú thực lực không kém!" Thải Nhi kêu lên
Thạch Mục nghe thấy vậy thì biến sắc.
Vào lúc này độn quang của Địch Phong lóe lên, dừng lại giữa không trung ngay trước cửa sơn cốc, quay người nhìn Thạch Mục, đồng thời lấy ra một cái hộp ngọc từ trong ngực, đây đúng là hộp ngọc mà nữ tử họ Chân giao cho hắn.
"Không phải ngươi muốn Tinh Thạch sao có năng lực thì tự mình đi lấy đi!" Địch Phong cười cười, vung tay ném hộp ngọc đi.
Hộp ngọc bay thẳng vào trong đám sương mù trong sơn cốc.
Trong đám sương mù chợt truyền ra một tiếng Hiiiii....sương mù cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó đang lao ra ngoài.
Thạch Mục biến sắc, nhìn Thải Nhi trên vai mình.
Trong mắt Thải Nhi bắn ra hai đạo bạch quang, nhìn theo hộp ngọc.
"Không sai, Tinh Thạch đang ở trong cái hộp ngọc đó, mà có đến hai viên cơ!"
"Ngươi cần phải hành động nhanh một chút, Tinh Thạch tuy trân quý, nhưng không cứng rắn lắm, nếu bị Yêu thú làm hỏng cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước." Địch Phong lộ nụ cười đắc ý, phi xoa dưới chân tỏa sáng, hóa thành một đạo hôi quang bay đi.
Mặt Thạch Mục vô cùng khó coi, nhìn Địch Phong chạy đi nhưng không đuổi theo.
Cạc cạc!
Một tiếng kêu chói tai từ trong sương mù truyền ra, từ trong đó có mấy bóng chim bay ra, đây là ba con yêu cầm màu xanh với hình thể cực lớn.
Yêu cầm dài đến bốn năm trượng, lông vũ tựa như sắt, tỏa ra ánh kim loại sáng bóng, đầu giống đầu chim ưng, miệng lại như miệng vịt, nhìn có vẻ xấu xí.
Ba con Yêu cầm tuy hơi khó coi nhưng khí tức tản ra đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong, cách Địa giai chỉ một bước ngắn, hơn nữa còn biết bay lượn trên trời nên chiếm ưu thế hơn.
Ba con Yêu cầm rất nhanh đã phát hiện ra Thạch Mục trên Thanh Dực Phi Xa, kêu lên một tiếng rồi nhào tới.
Đi đầu là con yêu cầm lớn nhất, nó mở miệng phóng ra từng đạo phong nhận chằng chịt, mỗi đạo lớn bằng cái cối xay, đánh về phía phi xa.
Thạch Mục cau mày, miệng lẩm nhẩm, một đạo bạch quang từ người hắn phát ra, ngưng tụ thành một cái khiên lớn màu xanh nhạt, đây đúng là Khí Linh Thuẫn.
Trên khiên có vô số phù văn lưu chuyển so với trước kia thì rõ ràng hơn nhiều, tỏa ra từng đoàn bạch quang.
Pháp lực Thạch Mục tăng lên làm cho lực phòng ngự của Khí Linh Thuẫn tăng theo gấp mười lần.
Phong nhận oanh kích lên Khí Linh Thuẫn liền bị bắn ra, Khí Linh Thuẫn chỉ hơi lóe sáng một chút, dường như không bị tổn hại chút nào.
Thạch Mục yên tâm hơn, miệng hô nhẹ một tiếng, Kim Tiền Kiếm từ trên người hắn bay ra, đón gió biến lớn, hóa thành một thanh Kim sắc cự kiếm dài mười trượng.
Kim sắc cự kiếm tựa như một con Cự Long màu vàng, uốn lượn bay xuống, huyễn hóa ra mười bóng kiếm lớn chém tới con yêu cầm bay trước.
Yêu cầm kinh hãi, miệng kêu lên một tiếng, trên người tỏa ra quang mang màu xanh, hai cánh vỗ nhẹ, thân hình cực lớn linh hoạt né tránh giữa trời, hiểm hiểm né tránh mấy đạo kiếm quang.
Thạch Mục thấy vậy mặt lạnh đi, miệng đọc chú ngữ, hai tay bấm quyết, tốc độ của kiếm quang liền tăng lên mấy lần.
Kim quang lóe lên, ba đạo kiếm quang xuất hiện trước người Yêu cầm, lần lượt chém vào hai cánh và ngực nó.
Yêu cầm cả kinh, vội vàng khép hai cánh lại, tránh được đường kiếm quang chém xuống, nhưng đường kiếm quang chém vào ngực thì không thể né tránh được rồi.
Yêu cầm há miệng thật lớn, bắn ra vô số đạo phong nhận.
Những Phong Nhận này liên kết lại với nhau tạo thành một cái vòng tròn màu xanh lớn tới mấy trượng, nó xoay tròn rất nhanh tạo ra những tiếng xé gió vù vù, va chạm với kiếm quang màu vàng.
Keng keng keng!
Hai loại công kích va chạm với nhau phát ra âm thanh như kim loại ma sát với nhau, có vẻ khá cân sức. Lúc này Yêu cầm dùng cặp móng sắc bén của nó chộp thẳng vào kiếm quang màu vàng.
Kiếm quang màu vàng lập lòe mấy cái rồi nhanh chóng vỡ vụn.
Yêu cầm lộ vẻ đắc ý, nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang bắn ra, một đoạn xích màu trắng nhanh như điện quấn lấy cơ thể nó.
Yêu cầm bị trói chặt lại, muốn giang hai cánh ra mà không được, vô cùng sợ hãi.
Cơ thể khổng lồ của nó lắc lư vài cái giữa không trung rồi giống như một tảng đá rơi thẳng xuống dưới
Lúc này một kiếm quang màu vàng khác nhanh chóng chém tới, đây là bản thể Kim Tiền Kiếm, nhanh chóng chém vào cổ Yêu cầm.
Đầu con Yêu cầm nghiêng một cái rồi rơi xuống, máu tươi từ cổ phun ra như suối.
Thạch Mục cùng Yêu cầm giao thủ nói thì dài nhưng thật ra chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hai con Yêu cầm còn lại đang lao tới gần Thạch Mục thấy Yêu cầm đầu lĩnh bị giết, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Thực lực của chúng đã đến trình độ này thì trí khôn cũng không kém, không khác gì con người bình thường.
Hai con Yêu cầm thét lên, há miệng bắn ra hơn mười đạo phong nhận đánh Thạch Mục đồng thời vỗ cánh bỏ chạy về phía sơn cốc.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng Thanh Dực Phi Xa nhanh chóng đuổi theo.
Từng đạo Phong Nhận đập lên Khí Linh Thuẫn làm nó chớp lên liên tục, quang mang đã ảm đạm đi nhiều, trên mặt khiên còn xuất hiện mấy vết rạn nứt nhưng vẫn còn chống đỡ được.
Thạch Mục phất tay lên, liền có hơn mười tấm phù hiện ra, tỏa ra pháp lực chấn động kinh người, đây đều là Phù Lục Trung giai, trong đó còn có hai cái phù lục tỏa ra ánh sáng màu đỏ, rõ ràng là Phù Lục Hỏa thuộc tính Cao giai.
Từ người Thạch Mục bay ra mấy sợi xích bám lên trên mấy tấm phù, hắn phất tay một cái, mấy tấm phù bay nhanh như sao băng đuổi theo hai con yêu cầm.
Thạch Mục điểm một ngón tay lên mi tâm, Khống Hồn Pháp Liên lóe lên, mười cái phù chia làm hai, phân biệt quấn tới hai con yêu cầm.
"Bạo!" Mắt Thạch Mục sáng rực, miệng quát lớn!
Hơn mười cái phù lục lóe lên, đồng thời phát nổ.
Oanh oanh!
Hai vụ nổ lớn bao trùm cả cơ thể hai con yêu cầm, khói đen bốc lên, dư chấn từ vụ nổ tạo thành cơn phong ba đánh tan cả sương mù dưới sơn cố.
Hai thân hình cháy đen từ trung tâm vụ nổ rơi xuống mặt đất.
Lông vũ toàn thân hai con Yêu cầm đều bị đốt cháy, trên người là vô số vết thương kinh khủng, cơ thể hai con Yêu cầm vẫn run rẩy mấy cái rồi chết tốt.
Bóng người lóe lên, Thạch Mục từ không trung nhảy xuống.
Hắn không để ý tới hai con Yêu cầm mà bay thẳng vào trong sơn cốc.
Sơn cốc cũng không quá lớn, sâu khoảng hai ba mươi trượng, trong sơn cốc có khá nhiều loại cây cối hoa cỏ, một dòng suối từ sâu trong sơn cốc chảy ra, dâng lên sương mù cuồn cuộn, đây đúng là nguồn gốc tạo ra sương mù trong sơn cốc.
Trên dòng suối có một sơn động tối om, có thể nghe thấy mấy tiếng kêu nhỏ truyền ra, trong sơn động thấy thấp thoáng mấy con Yêu cầm con.
Cửa sơn động lóe lên, một con Yêu cầm màu xám từ trong nhảy ra, giang cánh chắn ngang sơn động, cảm nhận được khí tức trên người Thạch Mục, mắt lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn há miệng kêu gào uy hiếp Thạch Mục
Thạch Mục thản nhiên nhìn Yêu cầm màu xám rồi quay đầu tìm kiếm hộp ngọc trên mặt đất.
Yêu cầm Màu xám có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn canh giữ ở cửa động không nhúc nhích.
"Thạch Đầu, ở chỗ này!" Thải Nhi kêu lên, giương cánh chỉ về một phía trong sơn cốc.
Thạch Mục vui vẻ đi tới, nhanh chóng tìm ra hộp ngọc trong một bụi cỏ.
Hắn mở nắp hộp ra liền thấy hai viên tinh thạch cỡ móng tay đang nằm yên trong đó, tỏa ra ánh sáng âm u.
Một viên trong đó chắc là viên Chung Tú làm mất, một viên khác không biết nữ tử họ Chân lấy được ở đâu, giwof lại tiện nghi cho hắn, xem như có được niềm bất ngờ.
Ánh mắt hắn lộ ra một tia kích động, lật lật hai viên Tinh Thạch, phát hiện không có gì khác thường mới nhẹ gật đầu, đậy nắp hộp lại, cất hộp ngọc đi.
Thạch Mục nhìn thoáng qua con Yêu cầm đang đứng trước cửa sơn động rồi xoay người đi ra ngoài sơn cốc
Yêu cầm nhìn Thạch Mục rời khỏi cơ thể khẽ thả lỏng, thở hắt ra.
Thạch Mục rất nhanh đã ra khỏi sơn cốc, nhìn hai thi thể cháy đen, đuôi lông mày nhảy lên, đi tới.
Thạch Mục lật tay lấy ra Thú Hồn Đại đánh ra một đạo pháp quyết, Thú Hồn Đại phát ra một cỗ hấp lực.
Hai luồng Thú Hồn màu xanh từ trên thi thể bay ra, lập loè vài cái rồi bay vào trong Thú Hồn Đại.