Huyền Giới Chi Môn

Chương 331: Thành Vân Dực




Dịch giả: laka1047

Trong nháy mắt, hơn nửa tháng trôi qua.

Trong thời gian này, thương đội không gặp nguy hiểm gì lớn, mặc dù đi qua khu vực Đông Doãn do yêu thú phi hành chiếm giữ, cũng không đụng phải tập kích quy mô lớn.

Hôm nay, thương đội đã đi đến biên giới khu vực Đông Doãn, khoảng cách đến thành Thương Húc cũng chỉ còn vài ngày lộ trình. Vì vậy, bầu không khí của thương đội cũng trở nên thoải mái hơn.

Vào giữa trưa, đoàn người đi đến một dãy núi lớn màu đỏ.

Núi non chập chùng, địa thế sơn mạch đa số vô cùng hiểm trở, đâu đó từng búp măng đâm chồi trên mặt đất, trên lưng núi cây cỏ tươi tốt, thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng.

Gió núi thổi qua tạo ra những tiếng động kỳ quái, âm thanh sắc bén nhưng cũng rất thanh lệ, phảng phất nghe như tiếng hạc kêu.

Âm thanh tuy không lớn nhưng lại liên miên không dứt, dường như có hàng trăm hàng ngàn con hạc trắng bên trong sơn mạch đang nghểnh cổ kêu vang.

Phần lớn những người bên trong thương đội mới lần đầu tiên đến nơi này, nghe được âm thanh kỳ diệu, nhao nhao hiếu kỳ nhìn về phía sơn mạch, có người nhìn khắp bốn phía, muốn tìm ra con hạc trắng nào đó đang hót.

“Phía trước đã gần đến sơn mạch Hạc Minh tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng mà âm thanh các ngươi đang nghe cũng không phải thật sự là tiếng hạc kêu, mà do gió núi thổi qua một loại thực vật đặc thù ở nơi đây, cỏ Hạc Minh.” Lãnh Nguyệt Đồng ngồi trên chiếc xe gần cuối nhìn về dãy núi phía trước, lên tiếng.

“Sơn mạch Hạc Minh…” Thạch Mục tựa như có điều suy nghĩ lẩm bẩm thì thào, ánh mắt lóe sáng.

Trên đường đi, hắn cũng từng nghiên cứu qua lộ tuyến lần này của thương đội. Sơn mạch Hạc Minh chính là phạm vi thế lực của bộ tộc hung man Dực Hạc.

Sơn mạch Hạc Minh có diện tích chừng hơn vạn dặm, lại là tuyến đường giao thông quan trọng giữa ba đại thế lực, địa thế hiểm trở vô cùng khó đi, muốn thông qua chỉ có thể chọn con đường được mở ra xuyên qua chính giữa sơn mạch hoặc đi đường vòng.

Thế nhưng sơn mạch Hạc Minh có địa thế vô cùng rộng lớn, muốn đi đường vòng phải tốn thời gian gấp nhiều lần. Vì vậy, rất nhiều thương khách biết rõ bộ tộc Dực Hạc rất nguy hiểm cũng chấp nhận đi theo con đường xuyên qua sơn mạch.

“Tất cả mọi người nghe cho kỹ!” Ánh sáng màu xanh lóe lên, bóng người Lăng Thừ hiện ra giữa không trung.

Những người phía dưới nghe vậy thần sắc chấn động, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.

“Tình huống ở bên trong sơn mạch Hạc Minh không cần ta nói có lẽ các ngươi cũng biết. Tất cả mọi người xốc lại tinh thần cho ta! Chỉ cần đi qua dãy đồi núi này, thành Thương Húc đã ở ngay trước mắt!” Lăng Thừ quát.

“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp lời.

Lăng Thừ khẽ gật đầu thỏa mãn, liếc nhìn về phía cuối đoàn xe rồi lập tức bay về phía trước tiếp tục dẫn đường.

Khi bóng đêm vừa buông xuống, đoàn người đã đến một tòa thành trung đẳng nằm ngay dưới chân núi, thành Vân Dực.

Thủ vệ thành chỉ kiểm tra đơn giản liền cho đoàn xe thông qua.

Sau khi vào thành, tất cả mọi người đều xuống xe, gom tám chiếc xe vào chính giữa rồi chậm rãi đi bộ.

Thương đoàn ăn mặc không thống nhất, vừa có Nhân tộc lại vừa có Man tộc. Một đội ngũ sáu, bảy chục người như vậy dễ khiến người khác chú ý.

Cư dân nơi này đa số đều là người Man thuộc bộ tộc Dực Hạc với khuôn mặt gầy gò đặc trưng, nhìn thấy đội buôn đông đảo như vậy, trong ánh mắt không hiện lên quá nhiều vẻ nhiệt tình và thân thiện. Thậm chí còn có người nhìn chằm chằm vào thương đội, ánh mắt tham lam không ngừng đảo qua những chiếc Phù Vân Xa.

Thế nhưng những kẻ này khi bị Lăng Thừ dùng ánh mắt hung ác nhìn qua, đa số đều biến sắc nhao nhao quay đầu đi, không dám liếc mắt nhìn thêm.

Cảnh tượng này khiến cho Lăng Thừ có chút tự đắc.

Đám người Thạch Mục không hề buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng vẫn quan sát tình hình xung quanh.

Cũng may tất cả mọi người đều là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên trở lên, Lăng Thừ và Chung Tú lại càng là tồn tại cấp bậc Địa Giai, Nguyệt Giai, vì vậy không có kẻ nào dám tiến đến tự chuốc lấy nhục nhã.

Phóng mắt nhìn lại, phong cách kiến trúc ở nơi này có chút khác lạ, lấy đỉnh nhọn làm chủ đạo, thỉnh thoảng có thể chứng kiến những phù điêu, đồ án hình tiên hạc, khiến cho những người mới đến lần đầu như Thạch Mục âm thầm tặc lưỡi lấy làm lạ. Ngược lại, Lãnh Nguyệt Đồng ở một bên tỏ vẻ không có gì bất ngờ.

Tòa thành vào ban đêm vẫn còn phồn hoa huyên náo. Con đường lớn chạy ngang qua thành trấn, kéo dài đến tận bên trong dãy núi chính là tiền thân của cổ đạo bên trong sơn mạch. Ở hai bên đường là từng dãy cửa hàng, quán rượu, khách sạn mang phong cách khác lạ.

“Sắc trời đã tối, thành Vân Dực cũng là trạm cuối cùng trước khi tiến vào sơn mạch Hạc Minh. Mọi người di chuyển suốt chặng đường này hẳn cũng đã mệt mỏi. Sơn mạch Hạc Minh vào đêm khuya chỉ sợ càng nguy hiểm hơn, chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm.” Chung Tú tiến lên phía trước đội ngũ, đề nghị với Lăng Thừ.

“Chung cô nương quả nhiên tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn. Tại hạ cũng có ý đó, tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi sáng sớm ngày mai lên đường.” Lăng Thừ gật đầu đồng ý.

“Vậy thì nghỉ lại cái khách sạn này đi.” Chung Tú làm ngơ với lời nịnh hót của Lăng Thừ, nhìn về phía một căn khách sạn tầm trung ở cách đó không xa.

“Cái khách sạn này điều kiện cũng hơi kém. Lăng mỗ trước kia đã từng tới đây, nhớ rõ ở phía trước không xa có một cái khách sạn cỡ lớn, vô cùng tiện nghi, hơn nữa trong tiệm còn phục vụ vài món ăn địa phương nổi tiếng, hương vị cũng không tệ, tin rằng Chung cô nương sẽ thích.” Lăng Thừ cho ý kiến.

“Lăng đạo hữu, chúng ta lần này đến đây không phải để du ngoạn. Trú tại nơi như vậy không phải qua dễ khiến người khác chú ý?” Chung Tú nhíu mày hỏi.

“Ha ha, Chung cô nương không nên nói như vậy. Thương đội chúng ta cho dù ở nơi nào cũng không thể không gây sự chú ý. Đã như thế, cần gì phải cẩn thận quá mức!” Lăng Thừ cười nói.

Chân mày Chung Tú khẽ nhếch lên, lời nói của Lăng Thừ cũng có phần đúng, nàng cũng không tiện phản bác.

“Có ta và nàng ở đây, lại thêm vào danh tiếng của thương hội Thiên Ngô, những tên tặc nhân có mắt không tròng kia muốn động đến chúng ta còn phải suy nghĩ lại. Chung cô nương cứ yên tâm đi.” Lăng Thừ tự tin nói.

“Vậy được rồi.” Chung Tú gật đầu nhẹ.

Trên mặt Lăng Thừ lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ. Trên đường đi, Chung Tú đều tỏ ra vô cũng lãnh đạm với gã, nay đồng ý việc này xem như là lần đầu tiên.

“Đi, đến khách sạn phía trước nghỉ ngơi.” Lăng Thừ quay đầu nói với mọi người, khi gã ngoảnh lại, Chung Tú đã xoay người đi về phía sau.

Trên mặt gã hiện lên vẻ hậm hực, đành phải đơn độc tiến về phía trước.

“Ha ha, tên Lăng Thừ này lại dẫm phải cây đinh.” Trong đội xe, Lãnh Nguyệt Đồng thấp giọng cười cợt.

Trên mặt Thạch Mục cũng hiện lên vẻ tươi cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hắn khẽ nhìn qua bóng lưng Lăng Thừ hiện lên một tia lạnh lẽo.

Kẻ này trên đường không ngừng dây dưa Chung Tú. Hơn nữa, trong suốt quá trình này, Thạch Mục còn lặng lẽ thả ra thần thức, phát hiện lúc đối phương nói chuyện về Chung Tú với đám thủ hạ, còn dùng những từ ngữ dâm ô không thể chấp nhận. Việc này khiến cho Thạch Mục vô cùng căm tức. Nếu như lúc này không phải hắn vẫn đang phòng bị âm mưu của Minh Nguyệt Giáo, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho gã.

“Tòa thành này thoạt nhìn rất thú vị. Mục huynh, đợi tí nữa đi dạo một vòng với ta nhé.” Lãnh Nguyệt Đồng rủ rê.

“Thật có lỗi, tại hạ tiếp theo còn có chút chuyện, quả thực không có thời gian.” Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, hắn lắc đầu từ chối.

“Ngươi…Hừ! Thật là một kẻ không biết điều!” Lãnh Nguyệt Đồng dường như không ngờ rằng Thạch Mục lại dứt khoát cự tuyệt như thế, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, vội bước nhanh về phía trước, bỏ lại Thạch Mục ở đằng sau.

“Thạch đầu, cô gái họ Lãnh này quả thật vừa nóng vừa cay, nhưng chính là một đại mỹ nữ đó. Ngươi thật sự không có chút hứng thú nào? Ta ngược lại rất thích, chỉ tiếc rằng nàng không phải là anh vũ.” Vào lúc này, trong đầu Thạch Mục vang lên giọng nói của Thải Nhi.

“Yên lặng! Quan sát cho tốt, đừng có nhìn sót!” Thạch Mục thông qua tâm thần truyền âm tức giận trả lời.

Đoàn người nhanh chóng đi vào một căn khách sạn trong trấn. Nơi này quả nhiên vô cùng xa hoa, ở đằng trước là một tòa lầu các sáu tầng, phía sau có một mảnh sân nhỏ xinh đẹp, nền lót đá xanh, quang cảnh cũng vô cùng tốt.

Lão bản của khách sạn không ngờ lại không phải là người bộ tộc Dực Hạc, nhưng lại thuê không ít Man tộc làm hộ vệ, rất biết cách làm ăn, nhiệt tình an bài cho mọi người đến một cái sân lớn.

Chung Tú sắp xếp tất cả Phù Vân Xa vào trong sân lớn, an bài từng nhóm thay phiên nhau canh gác, bảo đảm hàng hóa luôn có người trông coi.

“Chung cô nương, chỗ này giao cho bọn họ được rồi. Hiện tại chúng ta ở trong thành xem như an toàn, trước tiên hãy cùng ta nếm thử món ăn ngon ở đây đi.” Lăng Thừ nói.

“Thật có lỗi, ta không có hứng thú đối với mỹ thực, dù sao mọi sự cẩn thận thì hơn. Ta vẫn ở lại chỗ này trông chừng đoàn xe. Lăng tướng quân muốn ăn thứ gì, có thể tự mình đi.” Chung Tú nhàn nhạt đáp lời sau đó quay người đi vào phòng, “rầm” một tiếng khép cửa phòng lại.

Hai thị nữ đi theo Chung Tú có chút xấu hổ, áy náy thoáng nở nụ cười với Lăng Thứ rồi cũng theo vào phòng.

Sắc mặt Lăng Thứ tái nhợt vô cùng khó coi. Hai tay của gã nắm chặt, rung lên bần bật.

Mọi người trong nội viện im lặng nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói chuyện.

Lạch cạch!

Không biết ai đó không cẩn thận đụng phải cái gì, một tiếng động vang lên, nhưng vào lúc này trong mảnh sân yên tĩnh lại tỏ ra vô cùng vang dội.

Lăng Thừ bỗng nhiên quay người, ánh mắt sắc như dao quét qua những người trong nội viện.

Mọi người vội đồng loạt ngoảnh mặt đi, các công việc đang làm trở nên rối loạn.

Tại một góc hẻo lánh trong sân, Thạch Mục nhàn nhã đứng đó khinh miệt nhìn Lăng Thừ sau đó cũng quay đầu mặc kệ.

Lăng Thừ hừ một tiếng. Mọi người trong nội viện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gượng cười nhìn nhau.

Thương đội thay nhau nghỉ ngơi và canh chừng Phù Vân Xa.

Thạch Mục được sắp xếp canh gác vào ca thứ ba, tính theo thời gian, còn phải hai canh giờ nữa, lúc này quả thực vô cùng rảnh rỗi.

Khuôn mặt hắn lộ vẻ do dự, cất bước rời khỏi sân.

Đến khi đi xa một chút, một bóng dáng từ giữa không trung đáp xuống đầu vai hắn, chính là Thải Nhi.

“Thạch đầu, ra ngoài đi dạo sao? Đi ăn cái gì ngon ngon đi!” Thải Nhi hỏi.

“Minh Nguyệt Đông Giáo cấu kết cùng với bộ tộc Dực Hạc, không biết lúc nào sẽ hành động, ta nào có tâm tư đi dạo!” Thạch Mục nhíu mày nói.

Thải Nhi thất vọng thở dài.

“Được rồi, chớ có làm biếng. Ta và ngươi chia ra hành động, tìm xem có thể thấy được chút dấu vết nào ở trong thành hay không. Chờ khi chuyện này chấm dứt, ta đáp ứng ngươi, dẫn ngươi đi ăn uống thỏa thích.” Thạch Mục nói xong, ném ra một khối linh thạch trung phẩm hệ thủy.

Thải Nhi há miệng đớp một cái nuốt vào sau đó gật đầu nhẹ, khẽ vỗ cánh im lặng bay về phía không trung.

Thạch Mục lẳng lặng dõi theo thân ảnh Thải Nhi biến mất trong màn đêm rồi tiếp tục bước về phía trước.