Trong khoảng thời gian ba tháng vẽ Phù lục này, ngoài việc tu luyện Viên Hỏa Kinh ra Thạch Mục cũng không bỏ bê các mặt tu luyện khác.
Gần trạch viện mà Thạch Mục mua có một ngọn núi nhỏ, bình thường cũng chẳng mấy ai đến. Vào mỗi buổi sáng sớm hắn đều tới đây tu luyện Hấp Nhật Thức, đến đêm, hễ có ánh trăng thì lại ở đây tu luyện Thôn Nguyệt Thức.
Hôm nay, đang lúc ban ngày, hắn cũng không đi vẽ Phù lục mà ngồi trong huyệt động dưới mặt đất, thúc giục Doanh Hỏa Trận, tiếp tục tham ngộ tu luyện tầng thứ chín của công pháp Xích Viên Hỏa Kinh.
Thời gian thoi đưa, nháy mắt đã qua nửa năm.
Đêm khuya, trên đỉnh ngọn núi nhỏ.
Thạch Mục đang khoanh chân ngồi, thân thể bày ra tư thế Thôn Nguyệt Thức, sau đầu hiện ra một hư ảnh trăng tròn, khi ẩn khi hiện.
Trong không trung tụ tập từng luồng ánh trăng, sát nhập vào trong hư ảnh trăng tròn.
Không biết đã qua bao lâu, thân thể Thạch Mục hơi nhúc nhích, hư ảnh trăng tròn sau đầu tiêu tán, hắn mở mắt ra, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Kích thước của tinh hạt ánh trăng ngưng tụ trong đầu hắn hiện đã rất khả quan, to cỡ nắm đấm trẻ con rồi.
Thạch Mục hít sâu một hơi, một lần nữa nhắm mắt lại, một sợi Pháp lực liền xâm nhập vào trong đầu, đụng đến tinh hạt ánh trăng.
“Rắc” một tiếng, tinh hạt vỡ vụn ra, hóa thành thành một vầng trăng tròn, một cỗ Pháp lực tinh thuần lập tức rót vào trong cơ thể hắn.
Một mảnh tinh vân hiện ra trên đỉnh đầu Thạch Mục, ba cái đồ án ngôi sao lập lòe rạng rỡ, còn ngôi sao thứ tư vẫn mờ mịt như trước.
Theo Pháp lực rót vào, mảnh tinh vân chợt trở nên sôi trào, ngôi sao thứ tư dần dần sáng lên ánh hào quang.
Ô...ô...n...g một tiếng!
Sau khi tinh vân cuồn cuộn một hồi, độ sáng của ngôi sao thứ tư sáng đến một nửa độ sáng của ba ngôi sao kia thì chững lại.
Thạch Mục yên lặng mở hai mắt ra, trên mặt lộ vẻ nửa buồn nửa vui.
Tuy lần tinh hạt hóa nguyệt này đã khiến tu vi Uẩn Thần Thuật của hắn tăng trưởng không ít nhưng nếu muốn trở thành Thuật sĩ Tứ tinh còn phải mất ít nhất một hai năm nữa.
Vào thời khắc này, một đoàn sương mù dày đặc đột nhiên hiện ra sau lưng Thạch Mục. Sương mù tan đi, lộ ra Yên La một thân áo giáp màu bạc, chẳng hiểu sao nó lại đột nhiên vượt giới tới.
"Yên La!" Thạch Mục nhìn thấy Yên La, trong ánh mắt mang theo vẻ mừng rỡ.
Áo giáp trên người Yên La trông có chút bất đồng so với trước. Mặt ngoài áo giáp hiện ra từng vòng hoa văn kỳ dị, trên giáp vai mọc ra mấy cây gai xương bén nhọn, đầu mũi gai bắn ra mấy tia điện quang lẹt xẹt.
Xem ra thực lực của Yên La lại có tiến bộ không ít so với lần xuất hiện trước. Màu của Hồn hỏa trong mắt nó đã gần như tím sậm.
“Ừa, cuối cùng cũng có chút ra dáng rồi.” Yên La đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới, một giọng nói dễ nghe vang lên trong đầu Thạch Mục.
Thạch Mục nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ. Trong mắt người thường, loại tốc độ tu luyện như hắn cũng đã có chút khoa trương nhưng với Yên La mà nói, thật không là cái đinh gì.
Hắn thở nhẹ ra một hơi, hỏi: “Lần này ngươi tới lại tính mượn đồ hả?”
“Cho ta mượn côn.” Hồn hỏa của Yên La chớp động một hồi, gật đầu nói.
Thạch Mục cũng không nói thêm cái gì, tháo đoản côn từ trên lưng xuống đưa cho Yên La.
Yên La múa máy một chút, lại quay đầu nhìn về phía Thạch Mục hỏi: “Không có bổ sung thêm Linh Khí cho nó à?”
“Hiện tại ta bị vây ở nội thành nơi này, chỉ có thể vẽ Phù kiếm Linh Thạch. Linh Thạch còn chưa đủ ta xài thì dư đâu mà bổ sung Linh Khí cho nó chứ.” Thạch Mục âm thầm trợn trắng mặt, nói.
“Đừng nói nhiều, trước cho ta năm nghìn Linh Thạch!” Yên La không thèm để ý, chìa tay ra trước mặt Thạch Mục.
“Ngươi muốn Linh Thạch cũng được, nhưng phải lấy đồ để đổi.” Thạch Mục khoanh tay trước ngực, tỉnh bơ nói.
“Ngươi muốn cái gì?” Yên La hỏi.
“Ta cần loại hoa màu lục lần trước. Về sau hay là như vầy, chúng ta lập cái hiệp nghị trao đổi đi, một đóa lục hoa đổi năm nghìn Linh Thạch nhé?” Thạch Mục không cần nghĩ ngợi nói.
Yên La trầm mặc, dường như đang suy nghĩ cái gì.
“Một đóa một vạn Linh Thạch.” Yên La mở miệng cò kẻ mặc cả.
"Một lời đã định!" Thạch Mục không do dự, lập tức đồng ý. Trong mắt hắn lập tức lóe qua một tia giảo hoạt.
Giá trị của loại lục hoa này tuyệt đối không chỉ một vạn Linh Thạch, hắn nhất định sẽ không bị lỗ trong khoản mua bán này.
Yên La khẽ gật đầu, trên người lập tức tràn ra sương mù màu đen, chuẩn bị trở về dị giới.
Đúng vào lúc này, hành động của nó chợt dừng lại, mắt nhìn Thạch Mục, dường như có chút nghi hoặc.
“Làm sao thế?” Thạch Mục hỏi.
Vừa dứt lời, Yên La đã đi tới, đi một vòng quanh người hắn, còn đưa mũi hít hít.
“Đến cùng là làm sao vậy?” Thạch Mục nhíu mày hỏi.
“Hình như trên người ngươi có một cỗ khí tức tử vong rất đặc thù? Ngươi gần nhất có đụng phải cái đồ gì kỳ quái hay không?” Yên La hỏi.
Thạch Mục khẽ giật mình, lập tức trong đầu có gì đó lóe lên.
“À có, ngươi không nói ta cũng quên mất. Hẳn là vật này rồi.” Hắn vung tay lên, một cỗ hài cốt trắng chợt hiện ra, “bành” một tiếng, nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Đây đúng là bộ thi hài trong động quật dưới mặt đất kia.
Ánh mắt Yên La rơi xuống thi hài trên mặt đất. Hồn hỏa trong mắt nó chợt sáng lên vài phần, tay khẽ nhấc, một mảng khói xám bay ra, nâng cỗ hài cốt lên kéo đến trước người.
Yên La dò xét cẩn thận cỗ hài cốt trước mắt, Hồn hỏa càng lúc càng sáng, dường như nó đang mừng rỡ.
“Bộ xương này ta ngẫu nhiên được đến, trông cốt cách có chút đặc biệt, có lẽ hơi có tác dụng với ngươi. Nếu ngươi thích, liền lấy đi.” Thạch Mục nói.
Yên La không trả lời, chợt nó há miệng, phun ra một chùm ngọn lửa màu tím, bay vào trong đầu lâu hài cốt.
Trong hốc mắt trống rỗng của thi hài nhanh chóng lóe lên, hiện ra hai luồng Hồn hỏa, nhưng màu sắc lại chỉ là màu xanh da trời.
Hồn hỏa dấy lên, thân hình thi hài bỗng cục cựa, nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, nó có chút mờ mịt quay đầu nhìn bốn phía chung quanh, sau đó hơi nhúc nhích chân tay cứng ngắc, các đốt ngón tay cọ sát phát ra tiếng két két.
Ngay sau đó, trên thân bộ hài cốt màu trắng chợt hiển hiện ra một cỗ khí tức đặc thù của sinh vật Tử Linh. Cỗ khí tức này không ngừng tăng mạnh, đạt đến cỡ Tiên Thiên trung hậu kỳ thì mới dừng lại.
Thạch Mục có chút ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt này.
Một cỗ hài cốt mới thoáng một cái liền trở thành một sinh vật Tử Linh, hơn nữa thực lực của nó còn ngay lập tức đạt đến Tiên Thiên, đúng là nghe rợn cả người.
“Chẳng lẽ vấn đề là do liên quan đến tự thân hài cốt này?” Thạch Mục suy nghĩ.
Khô lâu bạch cốt nhìn thoáng qua bốn phía chung quanh, sau một lát nhìn đến Yên La thì hồn hỏa màu lam trong mắt nó lập lòe, ánh mắt lộ ra vẻ thân thiết.
Khô lâu bạch cốt nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu với Yên La, trong miệng phát ra âm thanh ông ông:
“Chủ…nhân.”
“Đứng lên đi! Từ nay về sau ngươi hãy ở lại bên cạnh ta. Ừa, cần lấy cho ngươi một cái tên.” Yên La nói xong, Hồn hỏa trong mắt chớp động, tựa như đang suy tư.
Nghĩ một lúc, hình như vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào tốt, Yên La liền quay đầu nhìn về phía Thạch Mục.
“Nếu như hắn đã thuộc về ngươi thì tên của hắn nên do ngươi lấy thì hay hơn.” Thạch Mục khoát ống tay áo nói.
“Chủ nhân, ta…..có tên…ta gọi..là Võ Dạ.” Khô lâu bạch cốt phát âm không rõ chữ, nhưng ý tứ vẫn biểu đạt rõ ràng.
“Được, vậy ngươi liền gọi là Võ Dạ đi.” Yên La nhẹ gật đầu, sương mù màu đen trên người lại dâng lên, hư không chấn động, lan tỏa như gợn nước, nó cất bước đi vào.
Khô lâu bạch cốt cũng đi theo.
“Mấy ngày nữa ta sẽ nghĩ cách mang hoa tới. Ngươi chuẩn bị tốt Linh Thạch đi.” Trước khi chấn động hư không tiêu tán, giọng nói của Yên La vang lên trong đầu Thạch Mục.
Thạch Mục hơi mỉm cười, nếu đã có loại lục hoa này, việc tu vi Pháp lực của hắn đạt tới tứ tinh liền nằm trong tầm tay rồi.
Về phần Linh Thạch, hiện bên người hắn cũng còn một ít.
Nếu đã bàn xong điều kiện với Yên La, vậy hắn phải bỏ thời gian luyện Phù lục nhiều nhiều một chút, rồi đem đi bán.
Hắn vốn lo Yên La không để ý tới hắn, nhưng hôm nay Yên La đã có việc cầu mình, vậy thì dễ làm hơn rồi.
Thạch Mục nghĩ như vậy, thân hình liền nhoáng lên, bay vút về chỗ ở.
...
Thời gian thấm thoắt, nháy mặt lại ba tháng trôi qua.
Giới diện Tử Linh, một ngọn núi màu đen cực lớn, các luồng âm phong thét gào, phát ra tiếng như quỷ khóc.
Ở sườn ngọn núi, trên một chỗ dốc núi bằng phẳng rộng lớn, hai chi quân đoàn Tử Linh đang chém giết tại đây.
Một phe hầu như đều là Khô lâu, một phe khác lại toàn các sinh vật có thi thể thối nát. Số lượng song phương không chênh lệch nhau nhiều.
Đầu lĩnh của quân đoàn Khô lâu là một con chiến sĩ Khô lâu màu trắng có thân hình cao lớn, trong mắt nó bập bùng hai ngọn Hồn hỏa màu xanh đậm, tay nắm một thanh kiếm lớn màu trắng có kích cỡ không kém cạnh gì thân thể của nó.
Thực lực của chiến sĩ Khô lâu màu trắng rất cường đại, mỗi một lần nó vung kiếm, liền tạo ra một mảng bóng kiếm màu trắng, chém nát bất kỳ con sinh vật Tử Linh nào của đối phương muốn tiếp cận nó.
Dưới sự dẫn dắt của chiến sĩ Khô lâu màu trắng, quân đoàn Khô lâu dần dần chiếm thượng phong.
Chẳng qua sự chú ý của Khô lâu màu trắng dường như không đặt trong cuộc tranh đấu trước mắt này, thi thoảng nó lại nhìn về phía không trung.
Giữa không trung, một cái thân ảnh thon dài mặc giáp trắng, tay cầm một cây gậy ngắn, đang tiến hành chém giết với một con thi khuyển (tức là zombie chó đó) màu đen cực lớn.
Thân ảnh thon dài này đúng là Yên La. Nửa năm trôi qua, thân thể của nó lại một lần nữa xảy ra một vài biến hóa.
Trên lưng nó mọc ra một cặp cánh xương rộng lớn, xương cánh được kết dính bởi một tấm màng nửa trong suốt. Cặp cánh chớp động, thân thể của Yên La trong không trung trở nên cực kỳ linh hoạt, bay tới bay lui.
Trên đầu thi khuyển mọc ra hai cái sừng cong hình mũi khoan vừa thô vừa to, trông tựa sừng dê. Thân hình thi khuyển to chừng hai ba mươi trượng, trong mắt lập lòe hai ngọn Hồn hỏa màu tím sậm, dưới thân là một đoàn khí xám, nâng thân thể nó bay lượng trong không trung.
Khí tức nó tản mát ra cực kỳ cường đại, trên cả Yên La đang ở đối diện.
Hồn hỏa tím sậm trong hốc mắt thi khuyển chợt sáng bùng lên, thân thể cực lớn nhảy lên, bổ nhào về Yên La đang ở phía trước.
Thân hình Yên La bỗng nhiên khựng lại, tựa như bất động, không có ý tránh né.
Thi khuyển màu đen đại hỉ, trên một cái chân trước của nó hiện ra một tầng ánh sáng đen đặc, quào một cái về hư không chỗ Yên La. Tiếng “Xẹt Xẹt” điếc tai vang lên, quầng sáng đen đặc đột nhiên ngưng tụ thành một cái hư ảnh cự chưởng* màu đen cực lớn, chộp xuống đầu Yên La.
(hình dáng cái Chưởng này chính là chân trước của con thi khuyển, túm lại là …chân chó)
Nhưng đúng vào lúc này, cây gậy ngắn trong tay Yên La bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng đen mãnh liệt, nó phát ra một tiếng tựa như mãnh thú rít gào, một mảng lớn hắc quang tràn ra, ngưng tụ thành bóng một cây gậy đen kịt vừa thô vừa to, quất thẳng tới cự chưởng đang chộp tới kia.
"Bành" một tiếng vang thật lớn!
Cự chưởng màu đen cực lớn ầm ầm tán loạn như vải rách, thế đi của bổng ảnh vẫn chưa dứt, tiếp tục đập tới thi khuyển màu đen.
Trên mặt thi khuyển màu đen lộ ra vẻ hoảng sợ, hai cái sừng cong trên đầu tỏa ra ánh sáng đen chói lóa, đâm về phía bổng ảnh.
Rắc rắc!
Hai cái sừng trên đỉnh đầu thi khuyển nát bấy, bổng ảnh đập lên đầu thi khuyển. Đầu con thi khuyển lập tức nổ tung, như một trái dưa hấu nát.
Thân thể cực lớn của thi khuyển rơi xuống như một mẩu thiên thạch, nện vào trong quân đoàn hủ thi.