Biên: Yukihana116490
Sau khi Thạch Mục rời khỏi bộ lạc Cự Mộc, tâm tình lúc đầu của hắn có chút buồn bực. Dù cho ai gặp phải loại chuyện thế này, đều sẽ thấy hơi khó chịu.
Chân hắn càng chạy càng nhanh, trong nháy mắt đã đi được vài dặm, sau đó ngừng lại tại một hòn núi nhỏ.
Đi đến nơi đây, sự hậm hực trong lòng hắn cũng gần như đã hết sạch rồi.
Trời sinh tính tình hắn vốn không câu chấp, sự tình vừa rồi chỉ là một việc nhỏ chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Hắn cũng không mong chờ người khác hồi báo, chẳng qua là đi đến một địa phương lạ lẫm, thật vất vả mới tìm được một vài người có thể hỏi thăm, không nghĩ tới đối phương lại có tính bài ngoại như thế. Một bụng nghi vấn của hắn chẳng biết hỏi ai.
Chẳng qua nếu như nơi này có không ít Man tộc, chắc hắn cũng sẽ tìm được một vài người để hỏi thôi.
Vào lúc này, giữa không trung có một vật nhiều màu bay tới, đậu vào trên bờ vai Thạch Mục, đúng là Thải Nhi.
"Hặc hặc, Thạch Đầu, bị người ta đuổi ra ngoài không thương tiếc à..." Thải Nhi cười nói, thái độ nhìn có chút hả hê.
"Lắm miệng." Thạch Mục cong ngón tay búng ra, một ngọn kình phong bắn trên thân Thải Nhi.
Thải Nhi "Ôi" một tiếng, thân hình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ đầu vai té xuống. Đành miễn cưỡng nuốt những lời cười nhạo sắp nói vào trong bụng.
Thạch Mục quay đầu nhìn về phía bộ lạc Cự Mộc, khẽ thở dài.
Vừa rồi lúc đi theo thiếu chủ Lục Đường kia trở về bộ lạc, nàng ta lại được hai gã trung niên Man tộc nọ
một trái một phải kẹp ở giữa nên hắn không tìm được cơ hội hỏi xem nên đi như thế nào để ra khỏi vùng núi rừng này.
Chẳng qua việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp gì khác, đành dựa theo phương pháp cũ, tiếp tục đi thẳng về phía Tây, chắc kiểu gì cũng ra ngoài được.
"Đi thôi." Thạch Mục nói xong, quay người nhắm phía xa xa đi đến.
Giờ phút này sắc trời đã bắt đầu đen kịt, cũng không lâu lắm, màn đêm dần dần buông xuống.
Lúc trời tối hẳn, Thạch Mục đã đi tới một đỉnh núi cao hơn trăm trượng.
Ở cách hắn không xa, có một ngọn núi khổng lồ cao vút đâm vào trong mây, trên đỉnh núi có một thác nước cực lớn có bề ngang tầm mười trượng. Thác nước chảy siết, bọt nước văng khắp nơi, tiếng nước chảy "Rào rào" quanh quẩn ở trong núi.
Thác nước từ trên đổ xuống, giữa chừng gặp khoảng mười khối cự thạch màu đen lớn nhỏ không đều nhô ra cản lại. Màn nước đang lao xuống bị chia thành ngàn vạn tia nước như những sợi dây xích lóe ánh sáng bạc. Cộng thêm với từng trận gió ù ù thổi từ trong sơn cốc ra, hơi nước lãng đãng trôi nổi theo gió. Từ nơi này nhìn lại giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, khí thế cực kỳ hùng tráng.
Khi còn ở Đại lục Đông Châu, Thạch Mục cũng chưa từng thấy một thác nước nào hùng vĩ như thế, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Sau đó hắn
mới tìm một chỗ đất khô ráo, quan sát bốn phía một phen, sau khi xác định không có tình huống dị thường gì mới bố trí một cái kết giới đơn giản ở chung quanh, khoanh chân ngồi xuống.
Đêm, càng lúc càng khuya, giữa không trung một vầng trăng sáng tỏ chậm rãi dâng lên.
Thạch Mục lúc này nhắm hai mắt, bày ra tư thế Thôn Nguyệt Thức, tiến vào mộng cảnh.
************
Một vùng núi rừng cực lớn, vô số cổ thụ cao chọc trời mọc thành từng cụm, như những chiếc ô màu xanh.
Sương mù màu trắng tràn ngập trong rừng núi, những đám sương mù này rõ ràng là thiên địa linh khí nồng đậm tới cực điểm, bởi thế cho nên các loại thiên tài địa bảo, Linh thảo Linh hoa mọc rễ khắp nơi.
Chẳng qua những thứ kỳ hoa dị thảo có linh tính siêu phàm này mọc ở nơi đây lại tựa như cỏ dại, không ai thèm để ý.
Cổ thụ, mây mù, các loại hoa, hợp thành một phong cảnh cực đẹp, đáng tiếc cũng không có người nào thưởng thức.
Vào thời khắc này, trên một cây cổ thụ, một con Viên hầu toàn thân trắng như tuyết bám lấy từng cành cây, không ngừng đu người lao về phía trước.
Viên Hầu chỉ cao hơn một xích, thoạt nhìn còn rất nhỏ, nhưng đôi mắt màu vàng của nó lại linh động vô cùng, không ngừng đánh giá bốn phía, thi thoảng hái một ít quả tươi ven đường gặm ăn.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Bạch viên đã ra khỏi rừng cây, từ xa truyền đến tiếng nước xối chảy ầm ầm. Chỉ thấy ở cách đó không xa, trên một vách núi, một thác nước khổng lồ có bề ngang tầm trăm trượng đang đổ xuống rào rào. Hơi nước bốc lên, bao phủ cả sườn dốc của ngọn núi, nhìn qua phảng phất như Tiên cảnh.
Nước của thác nước này có một màu xanh nhàn nhạt, hiển nhiên không phải là nước bình thường mà là thiên địa linh khí ở dạng thể lỏng.
Tiểu Bạch viên nhìn thấy thác nước, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. Nó tung người nhảy lên, rơi bõm vào đầm nước dưới thác nước, miệng ngoác ra uống ừng ực, ừng ực. Một lát sau, có vẻ là đã uống no, nó mới nổi lên mặt nước bơi lội, trong lúc nhất thời bọt nước văng khắp nơi.
Sau khi ngâm một hồi trong đầm nước, bộ lông trên thân Tiểu Bạch viên càng phát ra tinh túy, mơ hồ tản mát ra quang mang màu trắng.
Ngay thời điểm Tiểu Bạch viên đang hưng phấn vui đùa ầm ĩ, một đạo bạch quang bất chợt từ trên trời giáng xuống, rơi xuống gần đầm nước. Trong bạch quang loáng thoáng thấy có hoa tươi trắng noãn bay múa vòng quanh.
Hào quang thu vào, lộ ra bóng một người nữ tử mặc cung trang.
Da thịt nàng nõn nà như bạch ngọc, chiếc cổ ngọc thon dài, dung mạo cực đẹp, quả thực khiến người ta thấy mà hoảng hốt, không dám nhìn thẳng. Nàng vận bộ cung trang màu trắng, mái tóc màu đen mềm mại rủ xuống phía sau lưng, cả người tản mát ra một loại khí chất xuất trần không thể khinh nhờn, phảng phất giống như thần nữ chốn Cửu Thiên.
Giờ phút này sắc mặt của nữ tử cung trang dường như hơi phiền não, đôi lông mày như mây như khói hơi hơi chau lại.
Kể cả vậy, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được.
Ánh mắt của nữ tử nhìn khắp chung quanh, ngắm nhìn thác nước khổng lồ nơi đây cùng cảnh đẹp khắp chốn, đôi mắt đẹp sáng ngời, hai đầu lông mày giãn ra vài phần.
Con khỉ trắng nhỏ đứng trong đầm nước, kinh ngạc nhìn nữ tử mặc cung trang đứng ở trên bờ. Dường như đến nó cũng bị dung nhan tuyệt thế kia làm cho sợ ngây người.
Vào thời khắc này, một luồng gió núi thổi qua, một dải nước trong thác nước bị gió thổi tung, rơi trúng đầu Tiểu Bạch viên. Tiểu Bạch viên lập tức bừng tỉnh, tay chân quơ quào loạn cả lên, mồm kêu chi ... chi.
Nữ tử mặc cung trang nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tiểu Bạch viên, đôi mắt đẹp không khỏi hơi hơi sáng ngời.
Nàng vung tay lên, thân thể của khỉ trắng lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, bay ra khỏi đầm nước, lơ lửng trước người nàng.
"Chi ... chi..." Tiểu Bạch viên dường như cực kỳ Thông Linh, đôi mắt to đen tròn lúng liếng nhìn nữ tử mặc cung trang trước mắt, không né tránh cũng không sợ hãi.
Nữ tử mặc cung trang nhìn con khỉ nhỏ nhu thuận đáng yêu trước mặt, khóe miệng vểnh lên một đường cong nhàn nhạt.
Dung mạo của nàng vốn là cực đẹp, giờ phút này nhoẻn miệng cười càng giống như nghìn đóa hoa nở rộ, băng tuyết tan ra, hết thảy mọi vật chung quanh tựa hồ cũng sáng bừng lên.
Nữ tử mặc cung trang đưa bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu xù lông của Tiểu Bạch viên, sau đó lật tay một cái, không biết lấy từ đâu ra một quả trái cây màu đỏ đưa tới trước người Tiểu Bạch viên.
Tiểu Bạch viên lập tức thò tay nhận lấy, há miệng cắn một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra thần sắc mừng rỡ, nhai ngấu nghiến nuốt trái cây vào. Bởi vì ăn quá nhanh nên ợ lên một cái, bộ dạng buồn cười của nó khiến nữ tử mặc cung trang che miệng bật cười.
Tiểu Bạch viên chép miệng vài cái, tựa hồ còn chưa thỏa mãn, ngước đầu lên nhìn nữ tử mặc cung trang với vẻ mong đợi.
Nữ tử mặc cung trang cười khẽ, lại lấy ra thêm một quả hồng đưa cho Tiểu bạch viên, sau đó vung tay lên khiến cho con khỉ nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Nàng khẽ thở dài, bắt đầu đi bộ chậm rãi trên bờ đầm nước.
Tiểu bạch viên ăn xong quả hồng rất nhanh, quang mang trắng do bộ lông nó tản mát ra càng thêm sáng ngời. Nó nhảy tưng tưng đi theo bên cạnh nữ tử mặc cung trang, dường như không muốn rời xa nàng.
Nữ tử mặc cung trang chậm rãi bước đi một hồi, sau đó dừng bước, bạch quang trên thân sáng lên như muốn bay lên không trung.
"Chi ... chi..." Tiểu Bạch viên kêu lên, chợt thò tay kéo một góc váy của nữ tử mặc cung trang lại.
Nữ tử mặc cung trang kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi của Tiểu Bạch viên, khẽ cười một tiếng, vung tay lên.
Một cỗ lực lượng vô hình nâng khỉ trắng lên, ôm nó vào trong lòng.
Trên mặt Tiểu Bạch viên lập tức lộ ra thần sắc cao hứng, thét lên chi...chi, bắt đầu làm nũng không thôi với nữ tử mặc cung trang.
Nữ tử mặc cung trang trầm ngâm một chút, khẽ hé môi son nói hai chữ với Tiểu Bạch viên, hình như là lấy cho nó một cái tên.
Tiểu Bạch viên sau khi nghe được câu đó tựa hồ nhặt được chí bảo, hoa tay múa chân đầy vui sướng, gật đầu liên tục.
Nữ tử mặc cung trang vung tay áo, một mảnh bạch quang nâng thân thể của nàng lên, hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng lên trời.
*****
Thân thể Thạch Mục run lên, hồi tỉnh lại.
Tinh vân sau ót hắn di động, ba khối tinh vân trong đó tỏa sáng, khối tinh vân thứ tư cũng hiện ra hào quang âm u, xem ra không bao lâu cũng sẽ sáng lên.
Giờ phút này sắc trời đã sáng, một vầng mặt trời đỏ rực mọc lên từ phương đông. Giờ phút này là thời gian tốt nhất để tu luyện Thôn Nhật Thức, nhưng dường như Thạch Mục chẳng có ý tu luyện, hắn chỉ ngồi thừ ra đó, nhìn thác nước lớn cách đó không xa một cách kinh ngạc.
Những chuyện vừa rồi trong mộng bây giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mặt, cô gái tuyệt sắc nhìn thoáng qua giống như cửu thiên tiên nữ mặc dù chỉ là hiện ra trong giấc mộng, nhưng cũng đã để lại dấu ấn thật sâu trong lòng Thạch Mục.
Nữ tử vừa gặp trong mộng đẹp đến mức không gì sánh được, những nữ tử hắn từng gặp qua không ai có thể sánh được với nàng.
Tây Môn Tuyết, Chung Tú, Kim Tiểu Thoa những cô gái này đều là những giai nhân tuyệt sắc hiếm có trong thế gian, chẳng qua nếu so sánh với cô gái trong mộng thì bất luận là dung mạo hay khí chất đều kém hơn một ít.
Hơn nữa, chẳng biết tại sao, tuy chỉ vừa mới gặp lần đầu nhưng nữ tử kia lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, dường như bản thân hắn đã gặp qua nàng ở nơi đâu đó.
Thạch Mục cố sức hồi tưởng nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Mỹ nhân như thế nếu như hắn từng gặp qua, tuyệt đối không thể nào không có ấn tượng được.
Sau một lát, hắn lắc đầu, đứng lên.
"Thạch Đầu, Thạch Đầu!" Thải Nhi kêu lên từ rất xa.
"Làm sao vậy, tại sao lại vội vàng hấp tấp như thế?" Thạch Mục nhíu mày.
"Mau tới, ở chỗ đó có người đang chiến đấu, chính là thiếu chủ của Cự Mộc tộc ngày hôm qua." Thải Nhi bay tới, đậu vào trên bờ vai Thạch Mục, vẩy vẫy cánh chỉ về phía dưới.
"À." Thạch Mục có vẻ cũng không có tâm tư đi xen vào chuyện của người khác.
"Đối thủ là người của Minh Nguyệt Giáo, còn thiếu chủ chỉ có một mình." Thải Nhi bổ sung.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, lập tức nói "Đi xem", thân hình chợt nhoáng một cái, trực tiếp nhảy xuống ngọn núi, một đạo ánh sáng màu xanh nâng thân thể của hắn lên, bay về phía Thải Nhi chỉ.
"Ài, Thạch Đầu, chờ ta một tý..." Thải Nhi theo sát phía sau kêu lên.
Mấy hơi thở sau, Thạch Mục đáp xuống trên mặt đất, hơi ngẩn ra.
Cuộc chiến đấu dường như đã chấm dứt, Lục Đường - vị Thiếu chủ của Cự Mộc tộc lúc này nửa người ướt đẫm máu, trên bờ vai bị một vết thương lớn, đã hôn mê bất tỉnh.
Phía trước cách đó không xa, là thi thể của hai tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo.
Thạch Mục vội vàng đi đến bên cạnh thiếu nữ áo lục, lật tay lấy ra một tấm Phù lục màu lục, dán lên miệng vết thương của nàng. Lập tức một vầng sáng xanh từ đó lan tràn ra, bao trùm lên thiếu nữ.
Dưới tác dụng của Phù lục, miệng vết thương trên đầu vai nhanh chóng cầm máu. Thạch Mục lại đút cho nàng một viên đan dược chữa thương, sau lại truyền chân khí giúp nàng luyện hóa.