Huyền Giới Chi Môn

Chương 237: Liễu Ngạn mời




Dịch: Deeno12701
Biên: Yukihana116490

Sáng hôm sau, Thạch Mục dậy rất sớm.

Sau khi tiến giai thành Thuật Sĩ Tinh giai, tâm tình của họ Thạch rất tốt, bắt đầu suy nghĩ đến Thăng Tiên Đấu Giá Hội một tháng tới.

Huyết tinh Yêu Viên trong đấu giá hội lần này hắn bắt buộc phải đoạt được. Lúc trước có thể sống sót sau công kích của cường giả Địa giai Cổ Trát thì ngoài trợ giúp của Phù Lục còn có công lao không nhỏ của tầng năm Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Môn công pháp này tăng cường thân thể rất nhiều, bị thương nặng như vậy nếu như là Tiên Thiên bình thường thì chắc chắn đã tan xương nát thịt mà chết rồi. Ngoài ra nếu có vật hay ho gì khác, hắn cũng phải nếm thử cạnh tranh một lần, dù sao đâu phải lúc nào cũng có cơ hội như thế này.

Chẳng qua Đấu giá hội này không nhận vàng bạc mà chỉ nhận Linh Thạch thôi. Trong Trần Miểu Giới của hắn không có nhiều Linh Thạch, trung phẩm chỉ có hai viên, hạ phẩm thì hai mươi mốt viên. Bấy nhiêu đó đủ để hắn trở thành phú ông trong Hắc Ma Môn, nhưng nếu muốn tham gia Đấu giá hội lần này, cạnh tranh với thiên tài các tông môn khác thì còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Vẫn còn thời gian để chuẩn bị, hắn cần phải nghĩ cách kiếm Linh Thạch mới được. Phương pháp kiếm Linh Thạch hắn đã nghĩ kỹ. Đưa tay lên, trong tay liền xuất hiện một bản điển tịch chính là quyển Huyền Phù Diệu Lục. Với trình độ Thuật pháp lúc này của hắn, vẽ Phù Lục trung giai là rất dễ dàng. Sau khi đạt tới Tinh giai hắn cũng từng thử vẽ Phù Lục cao cấp. Có sự trợ giúp của Linh Mục, vẽ Phù cấp cao chẳng qua chỉ là tốn nhiều Linh Thạch hơn thôi, luyện tập mấy lần sẽ quen thuộc. Nhưng hiện hắn không có điển tịch về Phù Lục cấp cao.

Thạch Mục lật nhìn Huyền Phù Diệu Lục, trầm ngâm một lát rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

“Ngươi muốn ra ngoài à?” Thải nhi đang đậu ở bên cạnh ngủ gật, nghe thấy âm thanh lập tức tỉnh ngủ, bay đến bờ vai của Thạch Mục.

“Ừ” Thạch Mục gật đầu.

Hắn nghe nói trong thành Thiên Ngu, Phù Lục trung cấp dù cũng rất khan hiếm nhưng không đắt giá lắm, nếu muốn kiếm Linh Thạch thì phải chế tạo ra Phù cao cấp mới được.

Thạch Mục đi dọc theo hành lang, đang định ra đến cửa khách sạn thì bỗng ngừng lại trước một cái phòng nhỏ, bên trong có một người hầu bàn trẻ tuổi đang quét dọn căn phòng. Căn phòng này là nơi ở của Kim Tiểu Thoa. Thạch Mục nhướng mày đi vào.

“Khách quan, người có gì sai bảo?” Hầu bàn thấy thế liền hỏi.

“Vị khách trong căn phòng này đâu rồi?” Thạch Mục hỏi.

“A, vị khách ở đây đã trả phòng lúc sáng rồi.” Phục vụ phòng nói.

Thạch Mục im lặng một lúc rồi quay người đi ra ngoài.

“Kim tỷ tỷ đã đi rồi sao?” Thải nhi kêu lên.

Thạch Mục gật đầu, thở dài trong lòng, hắn định hỏi qua Kim Tiểu Thoa về Ma Dương Đại Điển nhưng đã không kịp rồi. Thải nhi cũng buồn buồn ngồi trên vai Thạch Mục, cái đuôi vô thức đong đưa.

“Thạch huynh, mấy ngày rồi không gặp.” Bỗng nhiên có âm thanh của nam tử từ phía trước truyền tới. Đó là một người mặc trường bào màu ánh trăng, tóc đỏ đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn.

“Liễu huynh!” Thạch Mục khẽ kinh ngạc.

Người đó chính là Liễu Ngạn.

“Thật trùng hợp, ở đây lại gặp được ngươi, chẳng hay Liễu huynh cũng ở gần đây?” Thạch Mục bước tới hỏi.

“Không có, thực ra ta đến là để tìm ngươi đấy.” Liễu Ngạn nói.

Thạch Mục nghe vậy khẽ giật mình.

“Ồ, chỉ vài ngày không gặp mà thuật pháp của Thạch huynh lại tiến lên một bước rồi, chúc mừng.” Liễu Ngạn đánh giá Thạch Mục một chút rồi nói.

“Hơi tiến bộ một chút, ánh mắt của Liễu huynh thật tinh tường, bội phục.” Khóe mắt Thạch Mục hơi nhích lên đáp lại.

“Không có, ta phải bội phục ngươi mới đúng.” Liễu Ngạn cười nói.

“Không biết Liễu huynh tìm ta có chuyện gì không?” Thạch Mục hỏi.

“Là thế này.” Liễu Ngạn tới gần Thạch Mục một bước.

“Liễu mỗ đã từng nói với Thạch huynh là ta có mấy vị bằng hữu là Hồn sư, lúc này bọn họ đều đang ở thành Thiên Ngu. Bọn ta đang tổ chức một buổi giao lưu kín nên tính hỏi Thạch huynh xem có hứng thú không?” Liễu Ngạn nhỏ giọng nói.

Thạch Mục nghe vậy rất động tâm. Bởi vì chuyện của Yên La nên trong lòng hắn rất tò mò về Hồn sư. Cho tới bây giờ, đặc biệt là sau khi Cúc sư thúc qua đời thì những chuyện liên quan đến Hồn sư đều là do hắn tự mình tìm hiểu. Hai mắt khẽ đảo, dù sao có thể trao đổi với Hồn sư khác cũng là chuyện không thể tốt hơn rồi. Nhưng đối với tên Liễu Ngạn này, kẻ có thể đỡ được một kích của Yên La thì thân phận của hắn cũng khá là bí ẩn đây.

“Không biết bao giờ thì bắt đầu?” Thạch Mục suy nghĩ một chút hỏi.

“Ngay lúc này, mấy người kia đều đang tụ họp tại thành Đông, nếu giờ Thạch huynh không bận việc gì thì đi luôn. Tới đó gặp mặt trước một chút, chờ mọi người đến đông đủ rồi chúng ta bắt đầu.” Liễu Ngạn nói.

Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Kiếm Linh Thạch cũng không phải có thể kiếm được ngay, đi tham gia cái giao lưu hội này một lát chắc cũng không tốn nhiều thời gian lắm, đi mở mang kiến thức cũng tốt.

“Thế thì tốt quá, mấy vị bằng hữu của ta nghe nói về Thạch huynh cũng rất tò mò, muốn gặp người một lần.” Liễu Ngạn cười cười.

“Thải nhi, ngươi ở nhà đi. ” Thạch Mục quay đầu nói với Thải nhi.

“Đừng mà, ở nhà ngồi ngây ngốc ra chán lắm.” Thải nhi lập tức kêu la lên.

“Ngoan, nghe lời rồi khi về ta mang cho ngươi đồ ăn ngon. ” Thạch Mục giống như dỗ trẻ con nói, đồng thời cũng truyền tin tới nó.

Trong mắt Thải nhi hiện lên một tia khác lạ, liếc nhìn Liễu Ngạn rồi không nói gì nữa, vỗ cánh bay về gian phòng.

“Đi thôi.” Thạch Mục nói với Liễu Ngạn.

“Con Anh Vũ này chắc cũng là linh sủng của Hồn sư phải không? Có thể triệu hồi một con sủng vật trí tuệ cao như vậy thật là hiếm thấy, mang nó đi cùng cũng không sao đâu.” Liễu Ngạn nói.

“Thạch mỗ còn có một vài người bạn tại Thiên Ngu Thành, để nó ở lại nếu có người tới tìm thì cũng có thể truyền lời thay ta.” Thạch Mục tùy tiện giải thích.

Liễu Ngạn nở nụ cười, trong mắt lóe lên quang mang kỳ lạ nhưng cũng không nói gì nữa. Hai người vừa nói vừa cười đi về thành Đông.

Nửa canh giờ sau, hai người đi tới một gian nhà nhỏ yên tĩnh. Gian nhà này nhìn có vẻ rất cũ kỹ, nước sơn trên tường bong tróc ra từng mảng, trước cửa cũng không có ai quét dọn, có vẻ như đã lâu không có ai sử dụng.

“Đây là chỗ ở của một người bạn ta, giờ không có ai ở, đúng lúc thích hợp cho chúng ta dùng, so với khách sạn thì yên tĩnh hơn nhiều.” Liễu Ngạn giới thiệu.

Thạch Mục gật đầu, cất bước tiến vào. Trong nhà vắng tanh, không có một bóng người. Thạch Mục hơi nhíu mày, nơi này làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.

“Đi thôi, mấy vị đạo hữu kia đang ở bên trong.” Liễu Ngạn đi trước dẫn đường, đi đến trước một gian phòng. Trong tất cả các gian phòng ở phụ cận thì dường như chỉ có mỗi gian này là thường xuyên được quét dọn sạch sẽ. Thạch Mục nhìn theo bóng lưng Liễu Ngạn cất bước đi theo.

Két…

Liễu Ngạn đi trước, mở cửa ra, bên trong là một phòng rộng, đồ đạc trang trí đều mới tinh, trên bàn có bày ra vài chén trà, nước bên trong vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng bầu không khí lại càng thêm khó lường.

“Ồ! Người đâu hết rồi” Liễu Ngạn ngó nghiêng xung quanh một chút rồi nói.

Thạch Mục vừa bước vào thì sâu bên trong căn phòng truyền ra một tiếng loảng xoảng.

“Hóa ra là đang ở bên trong, Thạch huynh, ngươi ngồi trước, ta đi gọi bọn họ ra.” Liễu Ngạn quay sang nói với Thạch Mục một câu rồi đi vào phía sâu trong phòng.

Thạch Mục không ngồi xuống, ánh mắt đánh giá xung quanh, trong lòng đề cao cảnh giác, cảm thấy nơi đây thật đáng ngờ. Hắn nghĩ một chút rồi tản thần thức ra xung quanh dò xét. Ngay sau đó, sắc mặt hắn khẽ đổi. Khi thần thức của hắn đụng phải bốn phía vách tường thì bị một loại lực lượng thần bí nào đó cản lại. Ngay sau đó, cửa lớn sau lưng Thạch Mục vang lên tiếng cọt kẹt, tự động đóng lại. Đồng thời, vách tường bốn phía cũng hiện lên một tầng sáng màu đen làm cả căn phòng trở nên mờ ảo.

Sắc mặt Thạch Mục đại biến, hai tay khẽ động, rút Đao Côn sau lưng ra, trên người toả ra một vầng sáng đỏ thẫm, bảo vệ hắn vào trong.

“Ai đó, diễn trò gì ở đây?” Hắn quát lên nghiêm nghị, ánh mắt như điện xẹt qua dò xét bốn phía.

Một bóng đen lặng lẽ tiến đến sau lưng Thạch Mục, là một chiến sĩ Khô lâu cao lớn, cao hơn Thạch Mục cả một cái đầu, trên người mặc giáp sắt Tinh Cương, tay cầm một thanh kiếm đen lớn, hai hốc mắt là hai luồng hồn hỏa màu xanh da trời.

Khô lâu cao lớn vừa xuất hiện liền đánh về phía Thạch Mục, thanh kiếm lớn trong tay hóa thành bóng đen chém thẳng vào đầu Thạch Mục. Sau lưng có tiếng gió, Thạch Mục nhận ra ngay lập tức, quay người lại hừ lạnh một tiếng, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay hắn cháy phừng lên, trường đao mang theo lửa đỏ nghênh đón đối phương. Một tiếng kim thiết vang lên, tia lửa bắn bốn phía. Đao kiếm đối chọi nhau giữa không trung.

Ánh mắt Thạch Mục lộ ra kinh ngạc, tên Khô Lâu này có lực mạnh vô cùng. Mặc dù hắn chỉ dùng một tay cầm đao nhưng lực chém ít nhất cũng đến ngàn cân, thế mà vẫn không áp chế được con Khô Lâu này.

Thanh kiếm lớn trong tay Khô Lâu cũng không phải dạng vừa đâu, giao tranh chính diện với Hắc Đao mà không chút sứt mẻ nào.

Thạch Mục hừ một tiếng, Đoản Côn vung lên hóa thành một ánh chớp đen đập thẳng vào cánh tay của Khô Lâu.

"Rắc.."

Trên tay của Khô Lâu có hộ giáp bảo vệ nhưng trước Hắc Côn chỉ như giấy mỏng dễ dàng bị đánh tan, tiếng xương vỡ vụn vang lên, cánh tay bị đứt đoạn đến tận khuỷu tay. Lợi dụng thời cơ đó, Vẫn Thiết Hắc Đao cháy lên rực rỡ đánh bay đại kiếm. Ánh lửa lóe lên, một đao hình trăng lưỡi liềm bổ thẳng vào ngực của Khô Lâu. Con Khô Lâu há miệng cạp cạp mấy tiếng rồi im bặt, thân hình to lớn của nó bị cắt ra làm đôi, đổ ập xuống mặt đất.

“A! Tướng Quân Khô Lâu của ta!” Một tiếng hét kinh hãi từ trong gian phòng vang lên. Một bóng người cao lớn mặc áo đen, mặt đỏ từ trong bóng tối nhảy ra. Trên tay hắn cầm một cái trượng bằng xương, vẻ mặt tiếc hận không thôi.

Thạch Mục nhìn về phía hắn, thân hình lướt lên hóa thành một tàn ảnh lao về phía đối phương. Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay cháy lên rực rỡ, một ánh đao hừng hực chém thẳng vào đầu tên kia. Đại hán mặt đỏ không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn về phía ánh đao.

“Ngũ huynh, cẩn thận!” Một tiếng hét kinh hãi vang lên.

Mặt đất bên cạnh đại hán mặt đỏ sáng lên hình thành một pháp trận màu đen. Một cái đầu mãng xà chui ra từ pháp trận, nhanh như chớp cắn vào Hắc Đao. Ngay lập tức, nó bị gãy răng, cái đầu lớn bị ép xuống. Lúc này, Hồn hỏa trong hốc mắt nó sáng rực lên ánh sáng tím, giống như đang bị chọc giận vậy.

Thân thể nó dần hiện ra từ pháp trận, đây là một con mãng xà lớn vô cùng, thân dài chừng bảy tám trượng, hai lỗ mũi phun ra hai luồng khí đỏ xám, xương cốt thô to rắn chắc, nhìn rất mạnh mẽ.