“Thì ra là thế.” Thạch Mục tỏ vẻ hiểu ra, chậm rãi gật đầu, ánh mắt không khỏi quan sát kĩ hơn lão giả mặc đạo phục kia.
Thải Nhi dường như cũng cảm ứng được khí tức mạnh mẽ như đại dương trên đài cao bèn thành thật ngồi xổm trên vai Thạch Mục. Tuy rằng nó vẫn nhìn Đông ngó Tây nhưng lại không hề lên tiếng.
Thạch Mục thu hồi ánh mắt, lập tức quan sát chung quanh nhằm tìm kiếm thân ảnh Tây Môn Tuyết. Chẳng qua người tại quảng trường quá đông, dù cho thị lực của hắn hơn người nhưng muốn tìm kiếm một cô gái giữa biển người mênh mông thật không khác gì mò kim đáy bể. Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lộ ra một nụ cười khổ.
“Thạch đại ca…” Sau một thoáng ảm đạm trong ánh mắt, Chung Tú lập tức khôi phục lại bình tĩnh, mở miệng định nói gì đó.
Vào thời khắc này, dị biến nổi lên!
Trên bầu trời xanh thẳm xa xa, một đạo thải quan chói mắt đột nhiên hiện ra, từ xa lao đến, nhanh chóng biến lớn, chiếu sáng nửa bầu trời. Hào quang ngày càng rõ, từ đó truyền ra tiên nhạc êm tai, âm thanh cũng ngày càng vang vọng. Trong lúc đám đông vây xem còn mãi kinh ngạc, một đóa tường vân bảy màu đã hiện ra nhanh chóng bay đến quảng trường, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người.
“Trời ạ, mau nhìn, đó là Tiên Nhân!”
“Thật sự có Tiên Nhân hạ phàm!”
“Tận hai người!”
“Ta… Ta nhìn thấy Tiên Nhân rồi!”
Trong ngoài quảng trường, vô số tiếng kinh hô vang lên. Chung quanh chân núi, không khí càng trở nên huyên náo, giống như chuẩn bị nổ tung. Nhất là thường dân tập trung ở chân núi, giờ phút này đã bắt đầu nhao nhao quỳ rạp xuống đất, không ngừng quỳ lạy tường vân. Không ít người chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện. Tường vân bảy màu càng tới gần, từng đạo hào quang từ đó ánh ra, trải rộng bầu trời. Tiên vân lượn lờ.
Trong lúc nhất thời, hào quang vạn đạo, khí lành ngút trời!
Tường vân ngừng lại trên không quảng trường, bên trên là hai thân ảnh bồng bềnh xuất trần. Một người trong đó là lão giả mi trắng vận đạo bào cùng màu phất phới, bộ dáng tiên phong đạo cốt. Cách ăn mặc thoạt nhìn tương đối giống với giáo chủ Thông Thiên Tiên Giáo trên tế đàn, nhưng lại có thêm vài phần thoát tục thanh cao. Lão cầm trong tay một cây phất trần trắng như tuyết, quanh người tản ra hào quang màu trắng, tạo thêm vài phần khí tức thần thánh.
Người còn lại là một nam tử trung niên, phong thần như ngọc, quanh người lượn lờ từng đạo lôi quang màu tím giống như Thượng Cổ Lôi Thần phụ thể, không giận mà uy. Y còn dắt theo một nam đồng nhỏ tuổi, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên kim quang nhàn nhạt. Sau khi đảo qua hai vị Tiên Nhân, lúc nhìn tới nam đồng bên cạnh bọn họ, vẻ mặt của hắn hơi đổi. Bé trai kia chẳng phải chính là người hắn đã cứu trên đường đến thành Thiên Ngu hay sao?
“Vô Trần cung nghênh hai vị Tiên Sứ giá lâm!”
Trên tế đàn, Vô Trần Đạo Nhân chậm rãi bay lên, dừng ở trước mặt hai vị Tiên Nhân sau đó khom người thi lễ một cái.
“Cung nghênh Tiên Sứ!”
Bên dưới vốn đang ồn ào lập tức im bặt. Kể cả Lục Sơn Vương cùng vương hầu có mặt, nhân sĩ Thông Thiên Tiên Giáo cùng phần đông người đến tham dự đại hội Thăng Tiên đều vội vàng hành lễ. Không ít kẻ còn quỳ rạp xuống đất.
“Không cần đa lễ, hai người bọn ta phụng mệnh dò xét hạ giới, vừa lúc nghe thấy thành Thiên Ngu sắp cử hành một lần đại hội Thăng Tiên nên cố ý tới đây nhìn qua một chút.” Lão già tóc bạc vung vẩy phất trần, toàn bộ quảng trường liền nổi lên từng luồng gió nhẹ.
Thạch Mục vốn đang khom người thi lễ, giờ phút này chợt thấy một luồng kình lực nhu hòa nâng đỡ thân thể của mình. Những người chung quanh cũng như vậy, trong lòng lập tức hốt hoảng. Quảng trường lúc này chỉ sợ có mấy vạn người. Lão già tóc bạc kia chỉ khẽ vung tay, cũng chưa thấy thi pháp thế nào lại có thể đồng thời cách không nâng đỡ bọn họ cùng một lúc. Tu vi cỡ này có thể nói là cao cường vô biên.
Thạch Mục nhìn lại hai vị Tiên Nhân trên bầu trời sau đó chậm rãi thở ra một hơi. Dùng thực lực của hắn hôm nay, đối mắt với giáo chủ Thông Thiên Tiên Giáo tuy rằng còn xa mới sánh bằng thế nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận khí tức của đối phương. Nhưng với hai vị Tiên Nhân ở giữa không trung thì lại…
Thạch Mục nhắm mắt cảm ứng một lát sau đó mở ra, ánh mắt có chút hoảng sợ. Hai người kia rõ ràng đang đứng giữa không trung thế nhưng linh giác của hắn lại không hề cảm thấy gì cả, giống như ở đó không hề có một bóng người.
“Vài ngàn năm trước, bổn tọa từng là một võ giả bình thường tại Ma Vân Tông ở vương triều Lục Sơn, về sau được tông môn tài bồi, lại may mắn tham gia đại hội Thăng Tiên, đạt được cơ duyên phi thăng Tiên Giới tìm hiểu Vô Thượng Đại Đạo mới có thành tựu như lúc này. Nhớ lại lúc trước cũng có rất nhiều vãn bối sở hữu thiên tư kinh người. Các ngươi chỉ cần cố gắng tu luyện, Tiên giới nhất định sẽ có vị trí cho các ngươi.” Đại hạn áo tím chậm rãi nói ra, thanh âm không lớn vẫn truyện khắp quảng trường thậm chí tất cả mọi người trong thành Thiên Ngu đều có thể nghe thấy.
“Vâng!”
Phía trên quảng trường, phần đông đệ tử thiên tài sắp tham gia đại hội Thăng Tiên đều cảm thấy phấn chấn không cách nào diễn tả thành lời. Tiên Sứ trước mắt không ngờ cũng có xuất phát điểm giống bọn họ như vậy mọi người đều có cơ hội như nhau. Đến lúc Đại Đạo được thành, đứng hàng Tiên ban, giơ tay nhấc nhân di sơn đảo hải thì phong quang cùng tiêu dao biết mấy!
Bên trong đám người có hai đệ tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím nhạt, ống áo thêu hình đám mây đỏ, ánh mắt lộ rõ tinh quang, kích động đến run rẩy hai tay.
“Chu tiên sứ, chẳng lẽ ngài định mang theo Hồng nhi trở về Tiên giới?” Vô Trần Đạo Nhân nhìn về phía nam hài ốm yếu rồi hỏi.
“Tiên phàm hữu biệt, dù là ta cũng không cách nào đưa nó đến Tiên giới. Ài, không nghĩ tới năm đó khi ta rời đi, gia tộc liền dần bị mai một, chỉ còn lại mình nó, lại trời sinh ốm yếu.” Đại hán áo tím thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu nam hài.
“Chu tiên sứ không cần lo lắng, ta tất nhiên sẽ chiếu cố đứa bé này thật tốt. Mặc dù không có cách nào khiến nó tu thành chán quả nhưng cho nó sống vinh hoa cả đời là chuyện có thể làm được.” Vô Trần Đạo Nhân đáp lời.
“Cũng tốt, có Vô Trần đạo hữu chiếu cố, ta cũng yên lòng để đứa nhỏ này lại nơi này.”
Tiên nhân trung niên áo tím suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu tiếp đó quay người thấp giọng dặn dò nam đồng vài câu. Qua một hồi suy nghĩ, y lại lấy ra một lọ đan dược, nhét vào tay nó. Nam đồng gật nhẹ đầu một cách ngoan ngoãn nhưng ánh mắt nhìn vị tổ tiên này vẫn có chút lạ lẫm. Từ đầu đến cuối, nó không mở miệng nói chuyện. Trung niên áo bào tím khẽ thở dài, vung tay lên. Nam đồng chầm chậm bay tới bên cạnh Vô Trần Đạo Nhân. Vừa tiếp được đứa bé, lão vung tay trước mặt khiến nó nhắm mắt ngủ say.
“Hai vị Tiên sứ hạ giới vất vả, không biết có thể dừng lại ở đây một thoáng thời gian, nhân tiện quan sát đại hội Thăng Tiên lần này.” Vô Trần Đạo Nhân mời mọc.
“Vô Trần đạo hữu không cần khách khí. Chúng ta tiên vụ bên người, còn phải tiếp tục tuần hành, không cách nào dừng lại quá lâu như vậy. Nếu có duyên, về sau gặp lại.”
Lão già tóc bạc nói qua, phấp trần trong tay giơ lên, linh quang trên người lưu chuyển liên tục. Tiếp theo, tường vân bảy màu dưới chân hai người tỏa sáng rực rỡ, chung quanh theo đó nổi lên từng trận gió lốc. Tường vân chấn động, lập tức mang theo hai người vội vã rời đi về phía chân trời xa xôi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt đám đông bên dưới. Tiên nhạc cùng dị tượng giữa không trung cũng theo đó chậm rãi tiêu, rốt cuộc khôi phục bình tĩnh.
Bầu trời tuy rằng trở lại bình thường nhưng nội tâm những người có mặt ở đây lại càng sục sôi như bị lửa đốt.
“Mọi người, tuy rằng hai vị Tiên Sứ không thể lưu lại quan sát Thăng Tiên Đại Điển, đúng là tiếc nuối. Thế nhưng chỉ cần các ngươi cố gắng tu luyện, cơ hội phi thăng Tiên giới chắc chắn ở trong tầm tay.” Vô Trần Đạo Nhân nhìn hai người rời đi sau đó xoay lại cất giọng cổ vũ.
“Vâng!”
Tâm tình đáp đông kích động, đồng thanh trả lời, thanh âm xông thẳng lên trời. Thạch Mục nhìn theo hai vị Tiên Sứ đi xa, tuy vẫn in lặng nhưng ánh mắt lộ vẻ vô cùng kích động. Chung Tú lẳng lặng nhìn ngắm Thạch Mục, không hề mở miệng quấy rầy. Thải Nhi cũng nhìn Thạch Mục, định nói gì đó nhưng nhìn qua Chung Tú bèn ngậm miệng lại.
Bên ngoài quảng trường, đám đông quan lại quyền quý tỏ ra cực kỳ kích động. Không ít quan văn nhóm năm nhóm ba tụ lại một chỗ vừa thảo luận vừa ngâm nga thơ ca từ phú, đều muốn biểu đạt sự cảm khái của một thoáng chứng kiến Tiên Nhân hạ phàm. Những võ quan có tu vi không kém thì đều tỏ ra hằm hè, bắt đầu thảo luận cách thức gửi gắm con cái vào tông môn.
Tại một góc hẻo lánh của quảng trường, một nam tử cao gầy khoác áo choàng che khuất phân nửa khuôn mặt đang ngẩng đầu nhìn trời. Người này không ngờ chính là Liễu Ngạn. Sắc mặt của gã tỉnh táo, khác với thần tình kích động của đám người chung quanh. Có điều giờ phút này không ai rãnh rỗi chú ý đến con người kỳ lạ như gã. Sau một lúc lâu, Liễu Ngạn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vô Trần Đạo Nhân trên tế đàn phía xa sau đó quay người rời đi, rất nhanh biến mất giữa quảng trường.
Sau khi Lục Sơn Vương phát biểu một hồi, Nghênh Tiên Đại Hội lần này nhanh chóng tuyên bố chấm dứt. Thạch Mục cùng Chung Tú cũng theo dòng người, rời khỏi quảng trường. Sau khi xuống núi, cả hai sóng vai đi trên con đường tại khu thành Tây, không ai nói gì. Tâm tình kích động của Thạch Mục từ từ biến mất, trong lòng lần nữa hiện lên bóng hình Tây Môn Tuyết.
“Chung… Tú nhi, hôm nay đa tạ ngươi cùng ta tới đây.” Hắn nhìn Chung Tú bên cạnh rồi nói.
“Chỉ cần Thạch đại ca nguyện ý, dù ngươi muốn làm gì, ta đều đồng ý.” Chung Tú nhẹ giọng trả lời.
“Tú nhi, ta…” Thạch Mục không khỏi có chút cảm động.
“Thạch đại ca, ta hiểu rõ, ngươi không giống người bình thường. Tú nhi tin tưởng Thạch đại ca về sau tất nhiên có thể đạt đến cảnh giới Tiên Nhân.” Chung Tú nhìn thẳng vào mắt Thạch Mục rồi nói.
“Ngươi mang huyết mạch Phượng Âm, tư chất trác tuyệt, tất nhiên sẽ bộc lộ tài năng ở đại hội lần này, cuối cùng đạt được tư cách tiến vào Tiên giới.” Thạch Mục đáp lại.
Chung Tú cười khẽ một tiếng chỉ là nụ cười có chút đắng chát. Hai người chuyện phiếm một hồi sau đó chia tay ai đi đường nấy.
“Thạch Đầu, về sau ngươi định tiến vào Tiên giới thật sao?” Thải nhi nhìn nhìn Thạch Mục rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Ngữ khí của Thạch Mục lộ vẻ kiên định trước giờ chưa từng có.
“Cạc cạc, đến lúc đó nhất định phải mang ta theo, Thải nhi cũng rất tò mò đối với Tiên giới…” Thải nhi cạc cạc kêu to.
Một người một chim đi về phía trước không chú ý một kẻ bước ra từ góc tối gần đó, chính là Liễu Ngạn. Gã nhìn theo bóng lưng Thạch Mục mấy lần, ánh mặt lộ ra quang mang kỳ lạ. Sau một khắc, thân hình gã nhoáng lên, biến mất giữa không trung.