Ngay khi Thạch Mục còn đang xem mùi ngon thì trước mắt bỗng tối sầm, hắn lập tức từ trong mộng cảnh tỉnh lại. Trong lòng họ Thạch có chút kỳ quái, vì sao bản thân lại mơ thấy giấc mộng như vậy? Có liên quan gì đến việc mình tao ngộ con hổ Tiên Thiên vào ban ngày hay không?
Chẳng qua loại suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, hắn nhắm mắt lại, vội vàng nội thị, sau khi thấy trong cơ thể không có gì khác thường mới chậm rãi mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.
Hai tháng sau.
Nhóm người Thạch Mục rốt cuộc đã đi đến đầu bên kia của sơn mạch Hắc Thạch. Trong quá trình này, đám người lại bị Hung thú tập kích mấy lần, nhưng không có lần nào lợi hại như con Cự Hổ lúc đầu kia. Có hai người Kim Tiểu Thoa cùng Thạch Mục ở đây, mọi sự tự nhiên suôn sẻ.
Nhìn xuyên qua cốc khẩu* cách đó không xa, bên ngoài mơ hồ là một mảnh đồi núi cao thấp không đều. Tầm mắt ở chỗ này có chút bị cản trở, không thấy rõ toàn cảnh.
(cốc khẩu: đầu ra của hỏm núi, hang núi)
"Cuối cùng cũng đi ra! Thạch Đầu, mất bao lâu nữa mới có thể ra khỏi vùng đất Man Hoang này? Ra ngoài rồi, ta muốn hảo hảo tắm rửa một phen, cả người bẩn chết đi được!" Kim Tiểu Thoa chạy nhanh chạy tới miệng sơn cốc, duỗi lưng một cái, xoay người hỏi.
"Thải nhi cũng muốn hảo hảo tắm rửa một cái, thật là bẩn quá đi mà!" Thải nhi lúc này đang đứng trên đầu vai Kim Tiểu Thoa, phịch cánh kêu la.
"Đi theo hướng Tây Nam trên một tháng, ven đường đi ngang qua một mảnh đầm lầy, sau đó là rời khỏi Man Hoang rồi." Thạch Mục vừa đi vừa nói.
Không biết từ khi nào, Thải nhi bắt đầu lăn lộn cùng một chỗ với Kim Tiểu Thoa, mà Kim Tiểu Thoa cũng bắt đầu theo Thải nhi gọi Thạch Mục là Thạch Đầu. Thạch Mục mừng rỡ bên tai thanh tịnh, dù sao con Anh Vũ này cũng quá điếc tai. Hai người Mạc Ninh cùng Bạch Thủy Tú đi theo sau lưng Thạch Mục, trải qua đoạn thời gian kề vai cùng chiến này, quan hệ của hai người ngược lại thân cận vài phần.
"Đây là cái gì?" Kim Tiểu Thoa vừa đi ra khỏi cốc khẩu, đột nhiên dừng bước lại, hỏi.
"Thạch mỗ tại Hắc Ma Môn đợi ngươi đại giá quang lâm! Hắc Ma Môn-Thạch mỗ...Thạch Đầu, đây không phải là ngươi sao?" Ngay sau đó thanh âm của Thải nhi liền vang lên.
Thạch Mục vừa nghe Thải nhi nói xong, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, đi nhanh ra khỏi cốc khẩu. Thứ hắn thấy chính là ở mười trượng phía trước, trên mặt đất chính giữa hai gò đất nhỏ, cắm nghiêng nghiêng một khối cự thạch lớn tầm một trượng, trên đó khắc rành rọt một đám chữ có khí thế lăng lệ như cuồng phong.
"Có phiền toái, Trát Cổ-cao thủ Địa giai của Liệt Xà bộ có lẽ đang ở phụ cận." Sắc mặt Thạch Mục âm trầm, ngưng trọng nói.
"Cái gì? Cao thủ Địa Giai?" Kim Tiểu Thoa cả kinh.
Mạc Ninh cùng Bạch Thủy Tú vừa mới chạy từ đằng sau tới, nghe vậy sắc mặt cũng là đại biến.
"Tình huống khẩn cấp, không kịp giải thích thêm. Người Trát Cổ tìm chính là ta, chắc là sẽ không làm khó dễ gì các ngươi đâu. Kim sư thúc, ngươi dẫn bọn Mạc Ninh đi thôi, chúng ta chia nhau hành động." Thạch Mục nhanh chóng suy nghĩ, ngược lại tỉnh táo nói.
"Kim sư thúc, chúng ta chết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lỡ mất nhiệm vụ của Sư môn lại là chuyện lớn! Cao thủ Địa Giai không phải là thứ chúng ta có thể chống lại!" Mạc Ninh cùng Bạch Thủy Tú liếc nhìn nhau, đột nhiên tiến lên vài bước, nói với Kim Tiểu Thoa.
"Mạc Ninh, ngươi và Bạch Thủy Tú đi trước đi. Ta sẽ ở lại đối chiến Trát Cổ cùng Thạch sư đệ! Sống đến từng này, ta Kim Tiểu Thoa còn chưa biết sợ qua ai đâu!" Kim Tiểu Thoa liếc nhìn cự thạch ở phía xa, phân phó nói.
"Kim sư tỷ, Mạc Ninh nói đúng, chúng ta lúc này phải lấy nhiệm vụ của Sư môn làm trọng. Ngoài ra, việc kia...Cũng nhờ cậy Kim sư tỷ rồi." Sắc mặt Thạch Mục bình tĩnh nhìn Kim Tiểu Thoa, chắp tay nói với nàng như vậy.
"Nếu đã như thế, ta hiểu được, chính ngươi bảo trọng... Sau này còn gặp lại." Kim Tiểu Thoa trầm mặc một chút rồi trịnh trọng gật gật đầu, sau đó quay người, mang theo Mạc Ninh cùng Bạch Thủy Tú phóng về con đường núi phía bên kia.
Trước khi rời đi, Mạc Ninh cùng Bạch Thủy Tú đều chắp tay thi lễ với Thạch Mục một cái. Thần sắc Mạc Ninh hơi có chút phức tạp, dường như không thể đợi được, muốn lập tức rời khỏi nơi đây, Bạch Thủy Tú thì nhỏ giọng nói một câu: "Bảo trọng".
Anh Vũ Thải Nhi đang chao lượn tại không trung, nó nhìn ba người Kim Tiểu Thoa đi xa, lại quay đầu nhìn nhìn Thạch Mục, cuối cùng hai cánh khép lại, đậu xuống bờ vai Thạch Mục.
"Thải nhi, ngươi không sợ sao?" Thạch Mục hỏi.
"Càn Anh nhất tộc chúng ta đều là dũng sĩ, khi lâm trận tuyệt sẽ không rời bỏ chiến hữu mà đi!" Anh Vũ ưỡn cao bộ ngực, lời lẽ đanh thép nói.
Thạch Mục không nói gì.
"Nhưng mà Thải Nhi lưu lại cũng không có gì dùng, không bằng chúng ta cũng chia nhau mà chạy đi? Nếu Thạch Đầu thật sự gặp bất trắc, Thải nhi đảm bảo sẽ nghĩ cách báo thù cho ngươi!" Chợt nó chuyển giọng nói.
Nói xong, nó liền vỗ đôi cánh, chuẩn bị phá không bay đi.
Tay trái Thạch Mục khẽ nhấc, ngón trỏ nhẹ búng, bắn ra một đoàn khí trắng lớn bằng móng tay, rất nhanh liền biến thành một sợi xích mảnh màu trắng, trói gô con Anh Vũ lại.
"Chủ nhân, ngươi làm cái gì vậy?" Anh Vũ thất kinh rú lên ầm ĩ.
"Thải Nhi, ngươi bay cao một chút, cũng không có gì nguy hiểm đâu. Nếu phát hiện tình huống gì thì phải kịp thời báo cho ta biết." Thạch Mục cười nói.
Con Anh Vũ tuy còn có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng. Xích trắng quanh thân nó tản đi, nó vỗ vỗ đôi cánh liền bay ra ngoài, càng bay càng cao.
Thạch Mục nhắm hai mắt lại, một lát sau, hai mắt mở bừng ra, chọn một hướng trái ngược với bọn Kim Tiểu Thoa rồi chạy đi như bay. Kết quả, hắn mới men theo đường núi quanh co khúc chiết chạy chưa đến một nén nhang, thì đột ngột dừng bước.
Ở không xa phía trước, khối cự thạch có khắc chữ lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt họ Thạch âm trầm nặng nề, sau đó cắn răng một cái, lại đổi sang một phương hướng khác, co giò tiếp tục chạy như bay. Mấy lần liên tiếp như thế, mỗi khi chạy được một lúc thì khối cự thạch kia lại xuất hiện chắn đường, bám theo như hình với bóng, mà trước đó Thải Nhi nhìn thì phía trước rõ ràng không hề có gì cả.
Trên một mảnh đất bằng nằm giữa ba toà gò đất, Thạch Mục dừng chân đứng đó, sắc mặt hơi trầm xuống. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua khối cự thạch ở phía trước, sau đó rút Đoản Côn cùng Vẫn Thiết Hắc Đao ở phía sau lưng ra, ráp lại làm một, rất nhanh chúng liền biến thành một thanh Mạch Đao cán dài. Một khắc sau, một cỗ sát ý lạnh như băng từ phía sau nhanh chóng lan tràn đến.
Trong lòng họ Thạch rùng mình, đột nhiên quay đầu, cách hắn tầm mười trượng bỗng xuất hiện một gã trung niên Man tộc, y có quả tóc tết bím dài, dựng đứng trên đầu như ma hoa*, trong cặp mắt âm lãnh màu xanh lá nhạt có một vết ngấn dựng đứng lên, trông cực kỳ giống mắt rắn.
(ma hoa: thứ đồ ăn vặt bằng bột, được chiên vàng rụm, rất giòn cứng, đôi khi tẩm đường, hình dạng xoắn. Việt Nam mình cũng có món này, hồi nhỏ ta hay mua ăn, có thể search 2 chữ 麻花 để xem hình ảnh)
Thạch Mục bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào, chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ khí lạnh. Người này cho hắn cảm giác áp bách rất mạnh, so ra kém Đại trưởng lão Hắc Ma Môn nhưng y khẳng định cũng là một tồn tại cấp bậc Địa giai.
"Các hạ là ai, muốn làm gì?" Thạch Mục mặt không biểu tình hỏi.
"Không phải là ngươi cho ta đến tìm ngươi sao? Ta đã đến." Trung niên Man tộc nói, tay y vung lên, một cây roi dài màu xanh xuất hiện ở trong tay.
"Thì ra các hạ chính là Trát Cổ? Nghe đại danh đã lâu rồi." Thạch Mục nói, hai tay vẫn nắm chặt Vẫn Thiết Mạch Đao, bày ra một cái tư thế khiêu khích.
"Hắc hắc, thú vị! Ra tay đi, nếu ngươi có thể đỡ được ba chiêu trong tay ta thì ta sẽ khai ân lấy khối cự thạch kia làm bia mộ cho ngươi..." Trát Cổ cười hắc hắc nói.
Còn chưa dứt lời thì mặt đất bên chân y đã vỡ ra, mười bảy mười tám sợi dây leo màu xanh liên tiếp chui lên, trong nháy mắt quấn lấy thân thể Trát Cổ.
Trong nháy mắt khi dây leo chui từ dưới đất ra, cả người Thạch Mục cũng nhảy dựng lên, đánh về phía Trát Cổ, Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay sáng bừng lên ánh hào quang màu đỏ, hầu như không thể nhìn thẳng.
"Quyển Vân!"
Hắn hét lớn một tiếng, Mạch Đao bỗng dưng hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, trùng trùng điệp điệp bổ về phía Trát Cổ. Một đạo đao quang hình bán nguyệt hiển hiện mà ra, mang theo từng trận sóng nhiệt, lóe lên rồi chém vào trên thân thể đang bị trói chặt bởi dây leo của Trát Cổ.
Ầm ầm! Một tiếng vang thật lớn!
Ánh đao nổ tung, hóa thành một mảng mây lửa cuồn cuộn, bao phủ thân hình Trát Cổ vào bên trong. Chẳng qua giờ phút này, trên mặt Thạch Mục cũng không lộ ra nét vui mừng, ngược lại, sau khi đánh trúng một kích, hai chân hắn đạp mạnh lấy đà lui lại, trong miệng đọc lẩm bẩm, cong ngón tay trỏ về một chỗ nào đó ở phía trước.
Oanh!
Trên thân Trát Cổ sáng bùng lên ánh sáng màu xanh, dễ dàng dập tắt hết mây lửa đang cuồn cuộn quanh người. Bên trong thanh quang, tay gã cầm một một sợi roi dài màu xanh, chắn ngang trước người. Mấy sợi dây leo trói thân thể của gã, chẳng biết đã đứt lìa từ lúc nào, toàn bộ rơi trên mặt đất. Một màn hào quang màu xanh, lấy sợi roi xanh làm trung tâm, ngưng tụ ra. Đao quang hình bán nguyệt vừa rồi không tạo được một chút thương tổn nào cho gã cả, quần áo còn không chạm được đến thì nói chi là người. Chẳng qua vào thời khắc này, phía sau gã chợt lóe lên một luồng khí đen, một con Khô lâu tay cầm cốt thương, trên đầu cài một đoá hoa xanh biếc xuất hiện, đúng là Yên La.
Hồn hoả màu xanh đậm trong hốc mắt Yên La lóe lên, trên bề mặt cốt thương trong tay nó bập bùng ánh sáng đen, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, đột nhiên đâm về phía sau lưng Trát Cổ. Trát Cổ kinh hãi, thân thể né sang một bên trốn đi, đồng thời roi dài màu xanh trong tay cũng lóe lên ánh sáng xanh, duỗi dài ra, vụt về phía đầu cốt thương. Nào biết cốt thương trong nháy mắt cũng đổi phương hướng, tránh thoát cú vụt của trường tiên, hắc quang lóe lên, đâm vào trên đùi trái của Trát Cổ.
Màn hào quang hộ thể của Trát Cổ trước cú chọc của cốt thương giống như thùng rỗng kêu to!
Trong miệng Trát Cổ phát ra tiếng gầm giận dữ, ánh sáng màu xanh trên thân bùng lên, ngưng tụ thành một hư ảnh Thanh xà to cỡ một toà lầu các. Hư ảnh vừa xuất hiện, thiên địa nguyên khí chung quanh bỗng chấn động kịch liệt, không khí cũng nổi lên từng cơn sóng gợn.
"Võ Đạo Pháp Tướng!" Nội tâm Thạch Mục rùng mình.
Hư ảnh Thanh xà này đúng là tiêu chí của võ giả Địa giai, lấy Chân khí toàn thân, ngưng tụ ý niệm võ đạo thành Võ Đạo Pháp Tướng.
"Dám làm tổn thương ta, chết vạn lần cũng không đủ!" Từ bên trong Võ Đạo Pháp Tướng truyền ra thanh âm vô cùng oán độc của Trát Cổ.
Trên đùi trái của Trát Cổ thình lình bị chọc ra một lỗ máu, máu tươi ọc ọc chảy.
Cái đuôi của hư ảnh rắn xanh siêu bự quất xuống, đuôi to như cối xay dắt theo ánh sáng xanh, nhanh như tia chớp đập úp về phía Yên La như dời non lấp bể. Trên thân Yên La lóe lên hào quang, sau một khắc thân hình bỗng nhiên biến mất.
Ầm ầm!
Xà Vĩ hung hăng oanh kích trên mặt đất, đập ra một cái hố lớn tới vài trượng.
"Ồ!" Bên trong ánh sáng màu xanh, truyền ra tiếng kêu khẽ của Trát Cổ.
Lấy tu vi Địa giai của y vậy mà cũng không thể thấy rõ phương thức di chuyển của Yên La, như thể tại chỗ tiêu biến đi vậy.
Một khắc sau, sắc mặt Trát Cổ chợt trở nên giận dữ. Trong nháy mắt thừa dịp y và Khô lâu giao thủ với nhau, Thạch Mục đã nhanh chóng bỏ chạy về phía xa, tốc độ nhanh đến khiến người trố mắt, chốc lát đã chạy ra xa hơn mười trượng. Trát Cổ nổi giận, ánh sáng màu xanh trên thân lóe lên, Võ Đạo Pháp Tướng tản đi. Sắc mặt y hơi hơi trắng bệch, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường. Thi triển Võ Đạo Pháp Tướng sẽ làm tiêu hao đại lượng Chân khí, lấy tu vi hiện nay của y cũng không cách nào thi triển pháp tướng công kích trong thời gian dài.
Thân hình Trát Cổ khẽ động, đang muốn đuổi theo họ Thạch thì thân thể y chợt lảo đảo một cái, một cỗ cảm giác âm lãnh từ miệng vết thương trên đùi trái truyền đến, chỗ đó hơi có chút tê liệt, hơn nữa còn có xu thế lan rộng ra xung quanh.
Trong lòng của hắn cả kinh.
Chẳng những như thế, Thần hồn trong đầu cũng trở nên mê muội, một cổ năng lượng quỷ dị từ miệng vết thương thẩm thấu vào, chạm tới Thần hồn của hắn.