Huyền Giới Chi Môn

Chương 169: Dời núi lấp biển




Dịch:nila32

Ầm ầm! Một tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất!

Thạch Mục giật mình choàng tỉnh nhưng sau một khắc vẫn không khỏi kinh hãi!

Cảnh vật chung quanh lúc này đã sớm không còn là rừng rậm khổng lồ rậm rạp mà là sâu trong nước biển xanh đậm. Chung quanh mơ hồ có thể thấy được hải tảo bộc phát. Núi lửa khổng lồ dưới đáy biển phập phồng, thỉnh thoảng lại có bọt khí từ đó bay lên. Cách đó mấy trăm trượng, một con Kim sắc Giao Long chín đầu đang quẫy đạp trong nước. Đuôi nó không ngừng khuấy động nước biển, nhấc lên rung động cực lớn, tạo thành từng tràng nổ mạnh ầm ầm. Mỗi cái đầu của nó đều lớn như một toà nhà được lân phiến kim sắc bao phủ. Đôi mắt lớn như cánh cửa nổi lên phía ngoài để lộ một mảnh đồng từ màu vàng ròng. Ánh mắt lạnh băng, không có một tia tình cảm. Thân thể dài hơn trăm trượng phủ đầy lân phiến kim sắc lớn nhỏ. Có điều lân phiến nhiều nơi không được trọn vẹn đầy đủ, máu tươi đầm đìa giống như bị vũ khí sắc bén nào đó rọc qua. Chín cái đầu khổng lồ không ngừng ngúng nguẩy, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào cực lớn. Thân thể cao lớn không ngừng vặn vẹo trong nước. Đôi móng vuốt ánh kim lớn chừng mấy trượng dưới bụng lúc ẩn lúc hiện.

Cảnh vật trước mắt khiến Thạch Mục không khỏi khiếp sợ. Không phải hắn đang ở trong bí cảnh Man tộc hay sao?

Sau một khắc, dường như nhớ ra cái gì, thử dụng tinh thần cảm ứng, Thạch Mục mới phát hiện bản thân đã hóa thành cự viên màu trắng cao ba bốn mươi trượng. Toàn thân lóng lánh ngân quang, cũng đang ở trong nước biển. Khuôn mặt bạch viên khổng lồ đại biến, khuôn mặt xám đen dị thường hung ác. Bốn chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra bên ngoài. Cơ bắp nổi lên như dãy núi chạy dọc trên cơ thể. Trên bàn tay lớn như quạt hương bồ, móng tay bàng bạc dài mấy trượng như loan đao sắc bén. Trong kẽ móng tay vẫn còn lưu lại máu tươi cùng thịt vụn. Thạch Mục sững sờ, thì ra hắn đã tiến vào mộng cảnh.

“Ngao” một tiếng rồng ngâm cao vút!

Kim giao chính đầu khẽ động thân hình rồi giống như thuấn di, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Viên. Chín cái đầu dữ tợn khẽ lắc, mười tám con mắt vĩ đại bạo phóng hung quang. Miệng lớn dính máu nhao nhao mở ra, đồng loạt cắn mạnh về phía trước. Cự viên ngửa đầu gầm lên một tiếng giận dữ. Hai tay vung vẩy, nhào tới không chút nào sợ hãi. Bàn tay khổng lồ của nó thò ra như điện, chộp lấy phần cổ giữa hai chiếc đầu. Cánh tay vận sức thu lại, móng tay sắc bén như loan đao đâm lên lân phiến kim sắc tạo ra âm thanh ma sát rợn người.

Phốc! Phốc!

Tiếng dao bén đâm vào da thịt không ngừng vang lên. Móng tay sắc bén của cự viên phá vỡ lân phiến kim sắc, đâm vào cơ thể của Kim Giao chín đầu. Máu tươi ồ ạt đổ vào nước biển, tạo nên mùi tanh gắt mũi. Nhưng bởi vì lân phiến kim sắc ngăn cản, móng tay của cự viên trong lúc nhất thời cũng không thể xâm nhập. Trong lúc đó, bảy chiếc đầu còn lại của Kim Giao cũng cắn mạnh lên vai cự viên. Nhiều nơi bị xé rách khiến toàn thân cự viên đồng dạng đẫm máu. Chỉ là bên ngoài cơ thể bạch viên ẩn ẩn xuất hiện một tầng ngân quang bao phủ, khiến miệng vết thương ùn ùn thịt lồi như đang không ngừng khôi phục. Vì vậy giao long chín đầu trong lúc nhất thời cũng không thể tạo thành vết thương trí mệnh với nó. Ánh mắt Kim Giao chín đầu lóe lên hung quang. Thân thể khổng lồ uốn éo quấn quanh cự viên, nhanh chóng trói chặt nó lại. Sức mạnh kinh người truyền đến khiến khuôn mặt cự viên trở nên đỏ tía.

“Rống” Cự Viên ngửa đầu gào thét!

Bên ngoài cơ thể cự viên đột nhiên đại phóng ngân quang. Thân thể theo đó bành trướng hơn nửa, mạnh mẽ nới lỏng thân hình đối phương. Kim Giao chín đầu đối diện cự viên như ngọn núi màu trắng, rốt cuộc lộ ra một tia sợ hãi. Không đợi nó kịp phản ứng, cự viên đã vươn hai tay kéo lại, tạo thành sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Xoẹt!

Phần cổ nối liền hai trong số chín đầu của Kim Giao bị cự viên thình lình kéo rách, máu tươi theo đó tuôn ra ồ ạt khiến đại dương xung quanh đỏ rực như biển máu. Bảy cái đầu còn lại của Kim Giao cũng hứng chịu cảm giác đau đớn khiến thân thể của nó nới lỏng. Trong lúc đau đớn kịch liệt, nó dốc sức vặn vẹo một cách liều mạng, quấn lấy các nơi trên người cự viên. Thân thể trăm trượng của cự giao không ngừng va phải núi lửa dưới đáy biển tạo nên tràng diện sơn băng địa liệt. Nước biển bốn phái rất nhanh bị biến thành vòng xoáy khổng lồ.

Tiếng nổ mạnh “Ầm ầm” không dứt bên tai.

Những ngọn núi gần đó lần lượt ngã xuống. Vòng xoáy dưới đáy biển cũng càng lúc càng lớn. Cuối cùng mặt biển trong vòng trăm dặm ầm ầm lún xuống, hình vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Rống!

Bạch Viên lần nữa rống to một tiếng, hai tay dùng sức xé mạnh. Hai cái đầu chính giữa của Kim Giao rốt cuộc bị nó giật đứt. Máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ mặt biển trong chớp mắt. Kim Giao chín đầu gào rống đau đớn, thân thể đồ sồ uốn éo rồi bỗng nhiên quay người, hóa thành một đạo kim qua bỏ chạy với tốc độ cực kỳ kinh người. Cái miệng đầy máu của cự viên ngậm lấy một cái đầu Kim Giao, cắn nuốt từng chút một. Rất nhanh, nó đã nuốt luôn cái đầu còn lại sau đó chậc chậc vài tiếng rồi hóa thành một đạo ngân quang đuổi theo với tộc độ nhanh hơn kim quang ban nãy rất nhiều.

Lại qua mấy vạn dặm, Kim Giao chín đầu lần nữa bị Bạch Viên đuổi kịp. Sau mười mấy hiệp đại chiến, hai trong số bảy đầu còn lại của nó lại bị bàn tay khổng lồ giống như kìm sắt của Cự Viên tóm lấy. Kim Giao lúc này rốt cuộc lộ vẻ điên cuồng. Toàn thân sáng rõ kim quang, bảy cái đầu còn lại đồng thời tụng niệm một loại chú ngữ kỳ quái vang lên như tiếng sấm rền. Ánh mắt cự viên màu trắng hiện vẻ khinh thường. Nó há miệng rống to một tiếng, toàn thân sáng rõ ngân quang, ẩn ẩn hiện lên một tầng bảo quang óng ánh. Ngay sau đó, hai tay của nón lần nữa vận sức xé rách đầu lâu của đối phương. Chỉ là lúc này trên người Kim Giao đã có kim quang bảo hộ vì vậy cự viên không thể đắc thủ dễ dàng như trước. Theo âm thanh chú ngữ trong miệng Kim Giao vang lên, bên người bạch viên hiện lên vô số phù văn kim sắc, nhanh chóng hóa thành từng khỏa Lôi châu cùng màu truyền ra chấn động pháp lực mạnh mẽ. Trong nháy mắt, khi chú ngữ cuối cùng vang lên, bảy đầu còn lại của Kim Giao lập tức trở nên uể oải, kim quang trên người cũng mờ đi không ít.

“Ầm ầm” Tiếng sẩm nổ vang vọng cả một góc trời!

Lượng lớn Lôi Châu lập tức nổ tung. Trong nhất thời, khắp nơi dưới đáy biển đều là Lôi Điện chói mắt cao vài trượng. Lấy hai người làm trung tâm, nước biển trong phạm vi nghìn dặm lập tức trở nên sôi trào. Trên mặt biển, sóng lớn cao vài chục trượng gào thét ập đến. Vòi rồng liên tiếp hiển hiện giữa không trung khiến cho đất trời trong khoảnh khắc rơi vào cảnh thiên hôn địa ám. Ngoài mấy trăm dặm, cả phiến hải vực chỉ có một hòn đảo lớn rộng hơn mười dặm. Dưới sự tàn phá của sóng lớn cuồn cuộn cùng cuồng phong tàn sát, hòn đảo chấn động kịch liệt sau đó chia năm xẻ bảy rồi cũng bị sóng to gió lớn vùi lấp.

Khi lôi quang dưới đáy biển hoàn toàn tiêu tán, ngân quang trên người cự viên trở nên vô cùng ảm đạm. Hơn mười vết thương thật lớn nhìn thấy mà giật mình mang theo máu tươi tuôn ra ồ ạt. Trong cơn giận dữ, hai bàn tay khổng lồ của nó dùng sức thật mạnh. Chỉ nghe hai tiếng răng tắc, hai đầu của Kim Giao lập tức đứt lìa rồi bị cự viên cắn nuốt sạch sẽ. Lúc này, Kim Giao chín đầu đã mất đi bốn, máu chảy như suối, nguyên khí đại thương, đâu còn là đối thủ của Cự Viên. Sau một phen vùng vẫy giãy chết, năm đầu còn lại rất nhanh cũng bị cự viên xé rách rồi nuốt chửng từng cái.

Cự viên màu trắng túm lấy thi thể không đầu của Kim Giao, ngửa mặt lên trời gầm lên điên cuồng. Sau đó nó há to miệng, hung hăng cắn nuốt thân thể đối phương, hút cạn Giao huyết sau đó xé rách thi thể trên tay thành từng miếng, cho vào trong miệng. Lượng lớn máu tươi lần nữa nhuộm đỏ vùng biển chung quanh. Lúc này, Thạch Mục đã bị trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi khiến cho há mồm trợn mắt. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đắc ý trong lòng bạch viên.

Kim Giao chín đầu rất nhanh đã bị cự viên màu trắng cắn nuốt sạch sẽ. Nó vỗ vỗ cái bụng, nấc lên vài tiếng rồi vươn tay bấm niệm pháp quyết. Thân thể lần nữa sáng lên một tầng ngân quang. Miệng vết thương trên người nó được ánh sáng quét qua lập tức sinh ra máu thịt tươi mới khiến vết thương hoàn toàn khôi phục trong nháy mắt. Tiếp đó, bộ lông rậm rạp màu trắng cũng theo đó dài ra. Không lâu sau đó, vẻ ngoài của cự viên đã khôi phục như lúc ban đầu, giống như chưa từng bị thương. Nó thỏa mãn đấm đấm lồng ngực, ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng tiếp đó vươn tay vạch xé hư không. Chấn động pháp lực mạnh mẽ tuôn ra khiến nước biển tách làm hai nửa tường nước cao mấy ngàn trượng. Hai bên tường nước còn có vô số sinh vật biển hình dạng khác nhau không ngừng du động. Chính giữa là đường nước thẳng tắp nối lên mặt biển. Cự viên màu trắng đi nhanh như bay, rất nhanh men theo đường nước chảy lên đến mặt biển. Thân hình cao gần trăm trượng giống như núi cao nguy nga, nhấc tay có thể hái được phù vân.

Đúng lúc này, bầu trời truyền đến tiếng nổ vang!

Giữa không trung hào quang vạn trượng, một đám mây bảy màu trên trời giáng xuống. Phía trên đám mây, một lão già mày dài mặt không biểu tình bó gối ngồi đó. Cự viên màu trắng thấy thế, khuôn mặt dữ tợn đột nhiên trở nên vô cùng kích động. Thân thể cao lớn như cột chống trời ầm ầm rơi xuống, cung kính bái lạy bên trên mặt biển, áp tai lắng nghe một cách kính cẩn.
Lão già mày dài nhìn nó với ánh mắt vô cùng tiếc hận. Sau một thoáng trầm mặc, lão chậm rãi lên tiếng. Qua vài câu, lão giương tay áo lên, bắn ra một đạo kim quang quay tít một vòng rồi biến thành một quyển sách ánh kim tỏa sáng vạn trượng, lơ lửng trước mặt Bạch Viên. Lão già mày dài không đợi bạch viên đáp lời, hai mắt khép lại, thân thể cùng tường vân bảy màu như hòa làm một rồi hóa thành cầu vồng bảy sắc phóng thẳng lên trời, hoàn toàn biến mất trong giây lát. Ánh mắt cự viên trở nên ngốc trệ, mặc cho điển tịch Kim sắc lơ lửng trước người, thật lâu vẫn không đứng dậy. Sau hồi lâu, nó mới thình lình đứng lên, hai tay đấm ngực ngửa đầu phát ra tiếng thét khó có thể nói rõ. Trong lúc nhất thời, tiếng đì đùng giống như sấm dội lan tỏa bốn phương tám hướng. Trong chớp mắt, mảng lớn mây đen ùn ùn kéo tới. Gió nổi mây phun, hắc khí phiên cổn.

Thạch Mục cảm nhận rõ ràng cảm giác bi thống mãnh liệt trong lòng bạch viên liền mơ hồ hiểu ra gì đó. Có điều, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với điển tịch kim sắc kia bèn xoay chuyển ánh mắt lập tức tấy được một dòng ký tự màu bạc trên mặt bìa, trong đầu hiện ra bốn chữ ‘Cửu Chuyển Huyền Công’ thật to. Điều này khiến nội tâm họ Thạch vừa mừng vừa sợ. Khi hắn định xem cẩn thận thì đột nhiên cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, cảnh vật trước mắt trở nên tối đen, lần nữa mất đi tri giác.