Huyền Giới Chi Môn

Chương 1534: Tinh vực Tu La (2)




Ngoại trừ những thứ này, trong hư không loạn lưu còn nổi lên từng lốc xoáy không gian, lớn khoảng ngàn dặm, nhỏ chừng mấy trượng.

Llốc xoáy không gian cắn nuốt hết thảy chung quanh, ngay cả năng lượng loạn lưu rối loạn trong hư không cũng không ngoại lệ, chậm rãi phồng lớn lên, rồi thu nhỏ biến mất, trông rất là thần kỳ.

Vào thời khắc này, một chỗ hư không chợt chấn động kịch liệt, nổi lên vô số vết nứt.

Ầm một tiếng, hư không vỡ vụn, lộ ra một Không Gian Thông Đạo đen như mực, hai bóng người từ bên trong bắn ra, hiện ra thân ảnh của Thạch Mục và hòa thượng Diệu Không.

Không Gian Thông Đạo phía sau hai người chớp lóe liên tục vài cái, chậm rãi khép kín.

Lấy Không Gian Thông Đạo làm trung tâm, một lốc xoáy cự đại ngưng tụ phóng ra, bao phủ Thạch Mục và hòa thượng Diệu Không vào trong đó.

Lông mày Thạch Mục vi thiêu, hoàng mang trên người lóe lên, dễ dàng tránh thoát khỏi trói buộc của lốc xoáy không gian, đáp xuống gần đó.

Hòa thượng Diệu Không cũng bay ra.

- Nơi này là tinh vực Tu La...

Thạch Mục nhìn chung quanh, quan sát lốc xoáy không gian kỹ càng hơn.

- Đại thế giới, không thiếu cái lạ, không gian tinh vực Tu La ba động chẳng biết tại sao, kịch liệt hơn xa so với những tinh vực khác, cho nên mới sinh ra những thứ lốc xoáy không gian kia.

Hòa thượng Diệu Không nói.

Thạch Mục từ từ gật đầu.

- Cửu Thủ Thao Thiết ở ngay tại tinh vực này? Lúc trước đạo hữu nói nó có thể mặc toa hư không, thời khắc này có thể đã ly khai rồi hay không?

Hắn lập tức hỏi.

- Sẽ không, Thao Thiết chân linh thông qua thôn phệ vạn vật để tu luyện, thôn phệ càng nhiều, thực lực tiến bộ càng nhanh. Huyết mạch trong cơ thể Thao Thiết ẩn chứa lực không gian, bởi vì nguyên nhân không gian tinh vực Tu La ba động kịch liệt, nơi này một số Không Gian Thần Thông đều ẩn chứa rất nhiều sinh linh, cũng có rất nhiều linh tài thuộc tính không gian, đối với Cửu Thủ Thao Thiết, những thứ này đều là thức ăn tốt nhất, trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không rời khỏi nơi này.

Hòa thượng Diệu Không tự tin nói.

Thạch Mục ừ một tiếng.

Trước đó hòa thượng Diệu Không đã từng giao thủ cùng Cửu Thủ Thao Thiết, khẳng định sẽ hiểu hơn mình, đương nhiên hắn không quơ tay múa chân.

- Con thú này hiện tại ở nơi nào, Diệu Không đạo hữu có đầu mối gì không, tuy tinh vực này không lớn, nhưng xem ra cũng cực kỳ nghiễm ốc, muốn tìm một con chân linh yêu thú, chỉ sợ không dễ dàng.

Thạch Mục hỏi.

- Chuyện này ta cũng không có đầu mối gì, chỉ có thể từ từ tìm thôi, nhưng mà khi Thao Thiết chân linh thi triển thần thông thôn phệ, sẽ khiến cho dị tượng kinh người, cũng không khó tìm.

Trên mặt của hòa thượng Diệu Không lộ ra thần sắc khổ não, lập tức an ủi chính mình.

Thạch Mục đảo cặp mắt trắng dã trong lòng, cho dù có dị tượng có thể truyền bá bao xa, đây là một cái tinh vực.

Dù sao hắn cũng không lo lắng sốt ruột.

- Tạm thời không có đầu mối nào, chúng ta tới địa điểm gặp phải con thú này trước kia đi, hy vọng có thể tìm được một số dấu vết để lại.

Hòa thượng Diệu Không dường như cũng cảm giác mình nói không đáng tin cậy, ho khan một tiếng, nói.

Lẽ đương nhiên Thạch Mục sẽ không phản đối, gật gật đầu.

Thân hình hai người bay ra, biến thành hai đạo lưu quang, một hoàng một Kim, nhanh chóng bay về phía trước.

Hư không loạn lưu tuy rằng kịch liệt khác nhiều so với tinh vực, bất quá đối với hai người mà nói, không có trở ngại nào đáng kể.

- Thạch Mục đạo hữu, Cửu Thủ Thao Thiết trí tuệ cực cao, hơn nữa tính tình cực kỳ giảo hoạt, nó đã tu luyện thân mình đến cảnh giới cao nhất. Mặc dù nó là chân linh cự thú, nhưng mà thân thể có thể lớn có thể nhỏ, hoàn toàn có thể hóa thành một viên tiểu tinh cầu, ít nhất cũng có thể biến thành tu di giới tử, cần phải phải hết sức cẩn thận, không thể khinh thường.

Vừa phi độn, thần tình Diệu Không ngưng trọng liền nhắc nhở.

Thạch Mục rúng động trong lòng, hắn sớm đã khuếch tán thần thức, dò xét tình huống chung quanh, nghe nói lời này, lập tức lại vận khởi Linh Mục Thần Thông, kim mang lập lòe trong mắt.

Diệu Không cũng tế ra một pháp bảo vòng tròn như cái mâm, giống như cái la bàn, mép viền là một vòng linh văn màu vàng, trung gian có hai căn kim chỉ nam, tích lưu lưu xoay tròn.

Một sóng gợn màu vàng từ đại pháp vòng tròn trên pháp bảo la bàn khuếch tán ra, dò xét động tĩnh chung quanh.

Hai người một mặt phi độn với tốc độ cao nhất, một mặt cẩn thận dò xét, may mắn không tập kích giống như tưởng tượng, trong nháy mắt đã bay hai ngày.

Dựa theo lời Diệu Không nói, bọn họ đã vượt qua non nửa tinh vực Tu La.

- Địa điểm trước kia gặp phải Cửu Thủ Thao Thiết, ở phía trước một cái tinh cầu.

Diệu Không chợt chỉ phía trước mặt rồi nói.

Thạch Mục gật gật đầu, sau một lát, hai người xuất hiện trước một viên tinh cầu không nhỏ, lớn hơn Lam Hải tinh không ít, bị bao phủ bởi một không gian bức tường ngăn cản.

Thạch Mục hơi biến sắc mặt, chỉ thấy viên tinh cầu này giống như một quả táo bị cắn vài miếng vậy, thiếu vài khối, trông thê thảm vô cùng.

Hòa thượng Diệu Không sắc mặt cũng lạnh mấy phần, phất tay đánh ra một luồng sáng vàng, đánh nát không gian bức tường ngăn cản, hai người đáp xuống phía trên tinh cầu.

Thạch Mục sắc mặt khó coi, viên tinh cầu thời khắc này xem ra một mảnh tiêu điều, mặt đất dường như bị ép đến hết nước, trở nên khô cạn rạn nứt, cây cối và thảm thực vật tất cả đều chết khô chết héo.

Cả viên tinh cầu gần như không cảm giác được bao nhiêu linh khí, tình huống rất giống những tinh cầu linh thạch bị Thiên Đình đào đi tất cả, càng thêm thê thảm.

Tối thiểu, Thiên Đình đào đi linh thạch, cũng không hề làm thương tổn bản thể tinh cầu quá mức, một số sinh vật không còn linh lực để có thể sinh tồn.

- Thao Thiết chân linh là như thế, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, do đó chúng ta nhất định phải mau sớm đuổi hoặc là trảm sát nó.

Hòa thượng Diệu Không nói.

Thạch Mục chậm rãi gật đầu.

- Trước hết dò xét tình hình nơi này một chút đi, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối.

Diệu Không thở dài, nhắm mắt thích thả thần thức, dò xét tình huống chung quanh.

Đồng thời, cái pháp bảo la bàn kia cũng tản ra một cổ quang mang nhu hòa, khuếch tán đi chung quanh.