Huyền Giới Chi Môn

Chương 1524: Hai nữ (2)




Kim Tiểu Thoa từ từ thu nụ cười trên mặt lại, trầm mặc một chút, nói:

- Ta tới giúp ngươi làm xong chuyện này.

Nói xong, nàng chợt xoay người ly khai.

Tây Môn Tuyết ngẩn ra, dường như không hiểu rõ Kim Tiểu Thoa có ý gì, Kim Tiểu Thoa đã ly khai.

..

Hòn đảo nơi Chung Tú ở.

Thạch Mục ngồi trên một chiếc ghế tre gần cửa sổ, ngoài cửa gió lạnh tịch tịch, trúc Diệp Phiêu động, phát ra tiếng ào ào, thanh tịnh đẹp đẽ.

Nhưng lúc này vẻ mặt Thạch Mục và cảnh thanh tịnh đẹp đẽ bên ngoài lại không hợp nhau, thần tình đứng ngồi không yên.

Chi đằng hắng một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Chung Tú đi vào.

Trông thấy Chung Tú vào, bật người dậy, hỏi:

- Tú nhi, Kim cô nương tìm nàng có chuyện gì?

- Tiều sai tỷ tỷ tìm thiếp hàn huyên đã nửa ngày, còn nói chuyện phu quân trước đây khi lần đầu tiên thấy Tây Môn.

Chung Tú có chút bỡn cợt nhìn Thạch Mục, trả lời.

- Tạo hóa trêu người, ta vẫn muốn nói những chuyện này với Tú nhi nàng.

Thạch Mục nói.

- Phu quân lo lắng thiếp đố kỵ chứ gì. Năm ấy thiếp nhìn theo phu quân đi tìm Tây Môn cô nương, sau đó chàng trở về một mực buồn buồn không vui. Lần này sau khi phu quân trở lại, ánh mắt phu quân nhìn nàng, chẳng lẽ thiếp không nhận ra sao. Phu quân đối với nàng cũng có tình rồi.

Chung Tú nói.

- Tây Môn nhiều lần cứu vợ chồng mình, thiếp cũng chung sống lâu ngày với nàng, cũng biết tính tình của nàng. Lần này cũng vì khó Kim cô nương tới tìm thiếp kể rõ.

- Tú nhi, ta...

Thạch Mục nói.

- Trên đảo đã nhiều năm như vậy, hàng ngày hàng năm thiếp một mực ngóng trông phu quân có thể tìm được chúng ta. Muốn chúng ta có thể đoàn tụ, cũng muốn sau khi phu quân trở về, Tây Môn sẽ như thế nào? Khi đó thiếp chỉ muốn, chỉ cần phu quân có thể an toàn trở về, cho dù là thiếp và nàng ấy sau này có thể cùng ở với phu quân cũng không có quan hệ gì. Không ngờ phu quân có thể phá vỡ không gian bích lũy quay trở lại bên cạnh thiếp.

Chung Tú nhẹ nhàng nói.

- Chỉ cần phu quân ở bên cạnh thiếp, nguyện vọng của thiếp đều đã thực hiện, phu quân liền ngoan ngoãn nghe lời, thiếp đi ra ngoài trước đây.

Nói xong lời này, Chung Tú không đợi Thạch Mục lên tiếng, lập tức xoay người phiêu nhiên ra cửa.

- Phu quân đã thề với danh nghĩa mẫu thân, là không thể đổi ý đấy.

Ngoài cửa bay tới giọng nói của Chung Tú.

Thạch Mục yên lặng đứng yên, ngồi xuống, có chút thấp thỏm.

- Thạch tiểu tử, tả ủng hữu bão, thê thiếp thành đàn, đây chính là mong ước của tất cả nam nhân. Ngay cả lão hủ cũng đố kỵ rồi.

Một thanh âm đột ngột vang lên, từ bên hông Thạch Mục, trong một hồ lô màu xanh lam truyền ra, chính là giọng nói của Thủy Linh Tử.

Lam quang trên Hồ lô dịu dàng, trong suốt thông thấu, mơ hồ có vô số linh quang xanh biếc bao quanh.

Hồ lô này là những năm qua Thạch Mục ngao du các đại tinh cầu, có được một món bí bảho tại một tinh cầu khí hậu ác liệt, quanh năm đóng băng, bên trong ẩn chứa hàn khí cực kỳ thuần túy, sau đó hắn mời người đem kẻ này luyện chế thành tương tự túi linh thú pháp bảo, những năm này Thủy Linh Tử một mực tu luyện ở bên trong.

Thái Nhi thời khắc này cũng đợi khổ tu trong một túi linh thú khác trên người hắn, đã mấy năm không đi ra, khiến cho Thạch Mục kinh hãi.

- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, chính ngươi tu luyện cho tốt, cửu nguyên băng hỏa tiên pháp ngươi tu luyện như thế nào rồi? Ngày thiên kiếp của ta có thể không còn xa.

Thạch Mục khẽ hừ một tiếng nói.

- Yên tâm đi, đã có hỏa hầu tám phần mười, trước khi ngươi đạt đến Thiên kiếp, cho dù không thể luyện đến mười thành, chín phần mười uy lực khẳng định có đấy.

Thủy Linh Tử nói.

Cửu nguyên băng hỏa tiên pháp là một môn bí thuật của Thủy Linh Tử, là tiên thuật thượng giới lưu truyền xuống, uy lực cực lớn, nhưng cần hai người tinh thông thủy hỏa pháp tắc hợp lực thi triển, chính là một môn tiên thuật hợp kích hiếm thấy.

Bộ phận hỏa pháp tắc, Thạch Mục sớm đã luyện thành, hiện tại còn kém thủy pháp tắc Thủy Linh Tử rồi.

Tiên thuật này cũng là một trong thủ đoạn Thạch Mục chống đỡ Thiên kiếp, Thủy Linh Tử là Linh Thú của hắn, xuất thủ trong Thiên kiếp xem ra không có gì phải ngại.

- Hi vọng ngươi lần này không có khoác lác, lần trước cái bí thuật phong ấn thổi phồng Thiên Hạ Vô Song kia của ngươi, không có phát huy hiệu quả bao nhiêu.

Thạch Mục hừ lạnh nói.

- Hắc hắc, lần đó là ngoài ý muốn, sao ta biết đạo tu vi của ngươi tiến triển nhanh như vậy, không ngờ Chân tiên thân thể lại có thể đột phá trói buộc phong ấn.

Thủy Linh Tử ngượng ngùng nhoẻn miệng cười.

Thạch Mục lắc lắc, thời khắc này trong lòng hắn khó thăng bằng, không tiếp tục đuổi theo hỏi Thủy Linh Tử.

Thủy Linh Tử lúc này khi tu luyện đến bình cảnh, sau khi tỉnh lại vừa mới thấy một màn như vậy, vốn muốn cười cợt Thạch Mục đôi câu, điều hoà tâm tình, không thể ngờ lại bị Thạch Mục nhắc tới chuyện mất mặt, nào dám ló đầu ra nữa, lập tức trầm khí tức xuống.

Giờ này khắc này trên cự nham bờ biển, Chung Tú đang ở bên cạnh Tây Môn Tuyết, nhẹ giọng nói gì đó.

Thần tình Tây Môn Tuyết lúc sáng lúc tối, cuối cùng trở nên bình tĩnh lại.

- Tỷ tỷ, tính tình phu quân hẳn tỷ đã biết, chủ yếu là sợ tổn thương ta, chuyện xưa hai người nói rất dài dòng đó mà. Ngày đó ta nhìn Thạch đại ca đi tìm tỷ, sau đó Thạch đại ca trở về một mực buồn buồn không vui, ta cũng đau lòng cho đại ca. Xin tỷ nể tình ta, đừng lấy làm lạ vừa rồi đại ca chất phác.

Chung Tú nói.

Trong con ngươi xinh đẹp Tây Môn Tuyết lóe lên một chút thủy quang trong suốt, môi anh đào khẽ mở nói:

- Tú nhi muội muội... Ta...

Chung Tú mắt thấy Tây Môn Tuyết như thế, cười khanh khách nói:

- Là được rồi được rồi, tất cả đi lâu như vậy, không trở về, phu quân sẽ lo lắng chúng ta đánh nhau, hi hi...

Nói đoạn, nàng kéo tay Tây Môn cùng quay trở về.

Tây Môn Tuyết có chút ngượng ngùng, nhưng mà tùy ý Chung Tú lôi kéo, liền quay về.