Huyền Giới Chi Môn

Chương 1522: Huyền Giới Chi Môn (2)




Hắn phất một tay lên, lòng bàn tay lại bắn ra một cổ lam quang, bao phủ cổ đỉnh màu xanh trên đỉnh đầu Hương Châu, kéo đến trước người.

Hắn há miệng phun ra một hơi hỏa diễm màu vàng, bọc cổ đỉnh lại.

Hương Châu mở miệng muốn nói gì, nhưng thấy được hành động này của Thạch Mục, lại nuốt lời xuống, khẽ cắn môi anh đào, ánh mắt lập lòe.

Hỏa diễm màu vàng thiêu đốt hừng hực, lại không phát ra chút nhiệt độ nào.

Việc khống chế hỏa diễm đối với Thạch Mục, đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.

Ngọn lửa phun ra nuốt vào, trên cổ đỉnh màu xanh phù hiện ra vô số Đạo Linh văn, mơ hồ có dấu vết hòa tan.

Thạch Mục lật tay vung lên, mười mấy loại quang mang linh tài khoáng thạch hiện ra.

Hắn há miệng phun ra một cổ hỏa diễm màu vàng, bọc lại những tài liệu này.

Trong ngọn lửa màu vàng, những tài liệu này hòa tan thật nhanh, biến thành mười mấy đoàn chất lỏng các màu.

Thạch Mục liên động mười ngón tay, đầu ngón tay lập tức bay vụt ra mười đạo huyền tia quang mang yếu ớt, kéo những tài liệu này biến thành linh dịch, dung nhập vào trong cổ đỉnh.

Cổ đỉnh lập tức bùng lên quang mang dữ dội, vô số phù văn xanh lam vây quanh cổ đỉnh, nhanh chóng xoay tròn.

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại qua gần nửa canh giờ.

Cổ đỉnh thời khắc này trôi bay lở lửng trước người Thạch Mục, bị một đoàn lam quang vô cùng nồng đậm bao phủ, mơ hồ có một cổ lực rét lạnh từ trong thẩm thấu ra.

Thạch Mục liên động mười ngón tay, liên tiếp đánh ra mấy chục đạo pháp quyết.

Cổ đỉnh tản ra lam quang điên cuồng lập lòe, liên tục nhảy lên mấy mươi lần, lúc này mới ổn định rồi, lam quang chậm rãi tiêu tán, lộ ra thân đỉnh bên trong.

Vết nứt trên cổ đỉnh bất ngờ đã khôi phục, hơn nữa ngoại hình xem ra biến đổi không ít, nhỏ lại không ít, thân đỉnh trở nên mảnh khảnh, linh văn phía trên nhiều thêm gấp mấy lần so với trước.

Một cổ linh áp rét lạnh từ trong đỉnh lan ra, uy năng hơn xa lúc trước.

- Với tu vi hiện giờ của ngươi, hơn nữa có cổ đỉnh này, giữ được cương vực hải tộc Đông Hải xem ra ắt là dư sức.

Thạch Mục vung tay lên, cổ đỉnh bay ra ngoài, dừng ở trước người Hương Châu.

Tuy hắn không tinh thông con đường luyện khí, nhưng tu vi đến cảnh giới này, luyện chế pháp bảo bình thường vẫn dư sức có thừa.

- Đa tạ Thạch Mục đại ca cho bảo, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.

Hương Châu cũng không dò xét cổ đỉnh biến hóa, lần nữa thi lễ cùng Thạch Mục.

Chung Tú và Tây Môn Tuyết mỉm cười đứng đó, Kim Tiểu Thoa khẽ hừ một tiếng.

- Lần này được Thạch Mục đại ca tương trợ quá nhiều, tiểu nữ tử khắc trong tâm khảm.

Hương Châu nhìn Thạch Mục thật sâu, cảm kích.

- Thạch Mục đại ca, bảo trọng.

Tiếng nói vừa dứt, nàng lập tức phất tay mang theo thủ hạ, phi độn ra xa, nhanh chóng ngấm chìm vào mặt biển, biến mất không thấy.

Thạch Mục nhìn theo Hương Châu cùng mọi người ly khai, với nhãn lực của hắn thấy được Hương Châu cũng liên tục nhìn về bờ biển.

Lần này ra tay trợ giúp Hương Châu, cũng coi như trả nợ tình nghĩa và giúp đỡ đối với hắn trước kia, giải quyết xong một vụ túc duyên.

- Còn nhìn cái gì, người ta đã đi rồi, nếu ngươi muốn giữ nàng lại, chỉ cần ngoắc ngón tay, ta xem người đó sẽ không thể chờ đợi đâu.

Kim Tiểu Thoa chợt lên tiếng, châm chọc khiêu khích nói.

- Ta và Hương Châu chẳng qua chỉ là quen cũ thời niên thiếu, không như ngươi nghĩ.

Thạch Mục nói.

- Chẳng qua là quen cũ? Vậy ngươi thật đúng là hào phóng, viên Long huyết Cố Nguyên đan đó đối với Thần cảnh đều có tác dụng, không ngờ ngươi cho nàng một Thiên vị nho nhỏ, không chỉ có vậy, còn thân thủ luyện chế pháp bảo cho nàng, khẳng định các ngươi không đơn giản. Tuyết Nhi môn gia chúng ta chiếu cố giúp ngươi lớn như vậy, cứu Chung Tú nhà ngươi, cũng không thấy làm cái gì vì nàng.

Kim Tiểu Thoa không mảy may cố kỵ thực lực Thạch Mục thời khắc này, tiếp tục nói, ngữ khí lạnh nhạt, thậm chí có mùi vị chất vấn.

Thạch Mục dao động mạnh ánh mắt, không trách tội Kim Tiểu Thoa, im lặng không nói.

Chung Tú lẳng lặng đứng lặng một bên, mỉm cười nhìn hết thảy, không nói chen vào.

Thạch Mục nhìn Chung Tú, Chung Tú cười với hắn, nháy mắt một cái.

Thạch Mục thở dài trong lòng.

- Tiều sai, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta và Tú nhi muội muội thân như tỷ muội, cứu nàng là chuyện đương nhiên, không có nguyên do nào khác.

Tây Môn Tuyết biến đổi gương mặt xinh đẹp, mơ hồ có chút ửng hồng, gấp giọng nói, nhưng nói xong lời cuối cùng thì có phần ấp úng.

- Không có những nguyên do khác? Tuyết Nhi, chúng ta bây giờ và Tú nhi muội muội dĩ nhiên là thân như tỷ muội, nhưng mà năm đó lúc ngươi cứu Tú nhi muội muội, không có bất kỳ giao tình nào cùng nàng.

Kim Tiểu Thoa nhìn Tây Môn Tuyết, châm chọc nói.

Tây Môn Tuyết nhất thời nghẹn lời, nói không ra lời, sắc mặt đỏ hơn.

- Tú nhi muội muội, ta đột nhiên nhớ lại có một số việc cần phải thương lượng cùng ngươi một chút, chúng ta vào nhà nói đi.

Kim Tiểu Thoa lóe lên nụ cười trong ánh mắt, chợt kéo Chung Tú lại, bay về tiểu đảo.

Chung Tú ngẩn ra, nhưng không có phản kháng, tùy ý Kim Tiểu Thoa lôi kéo.

Không đợi Thạch Mục và Tây Môn Tuyết lên tiếng, hai người Chung Tú liền biến thành hai đạo độn quang, trong nháy mắt biến mất xa xa.

Trên mặt biển nhanh chóng chỉ còn lại hai người Thạch Mục và Tây Môn Tuyết.

Gió biển thổi phất, tiếng động ba đào nhẹ nhàng từ phía dưới truyền đến, vạn dặm không mây, ngẫu nhiên có vài con chim biển bay qua, hết thảy đều yên tĩnh.