Huyền Giới Chi Môn

Chương 1467: Sư huynh đệ (1)




- Năm tinh cầu này... Rốt cuộc là vật gì?

An Hoa đứng ngẩn ngơ ở giữa không trung, có chút không dám tin nói.

Đám người Lục Quỳ Chung cách hắn cũng không xa. Lúc này thần sắc bọn họ co bản cũng giống như hắn.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Lịch Thăng chân nhân đã mang theo Thải Nhi bay xuống. Thấy đại quân vẫn đứng ngây ở tại chỗ, hắn lập tức quát lớn.

- Còn Thạch Đầu làm sao bây giờ?

Thải Nhi bị Lịch Thăng chân nhân mang theo xuống. Nhưng nó vẫn quay đầu lại nhìn Thạch Mục, trong miệng không nhịn được kêu lên.

- Đại trận vừa khởi động. Lúc này sóng chấn động linh lực còn không vững chắc. Chúng ta không thể tới qúa gần. Chờ sau khi ổn định lại sẽ nghĩ biện pháp.

Lịch Thăng chân nhân quay đầu lại, nhìn về phía Thạch Mục, trầm giọng nói.

Lúc này, đám người liên minh mới tỉnh ngộ lại. Bọn họ lập tức chỉ huy đại quân rời xa Thạch Mục và vòng xoáy.

- Lịch Thăng chân nhân, những tinh cầu kia là...

Triệu Chu Minh bay tới bên cạnh người Lịch Thăng chân nhân, hỏi.

- Năm tinh cầu này mới là những tinh thạch Đế Quan để dành được trong nhiều năm qua.

Lịch Thăng chân nhân trầm giọng nói.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Giống như thiên thạch rơi xuống biển, một đạo ánh sáng linh lực cực kỳ khổng lồ màu sắc rực rỡ từ phía dưới vòng xoáy nhộn nhạo dâng lên, từng tầng cuốn lên, bắn về bốn phương tám hướng, mang theo cơn lốc muốn thổi bay trên trăm ngàn chiến sĩ của đại quân liên minh.

May mà bọn họ rời khỏi đó với khoảng cách cũng đủ xa, mới không có bị tổn thương mang tính thực chất.

Đợi đến khi đợt sóng dao động này hoàn toàn tiêu tan, trùng kích của vòng xoáy linh lực khổng lồ ở trên bầu trời mới dần dần ổn định lại, không tiếp tục cuồng bạo tràn ra mọi nơi.

Lúc này, năm dòng nước lũ linh lực trên không trung xông tới, va chạm vào nhau, giống như năm loại thuốc nhuộm đặc sền sệt pha trộn với nhau, hội tụ lại thành bộ loại tranh thủy mặc với năm màu hỗn loạn. Phần chính giữa của nó, chỗ năm màu tập trung lại chậm rãi xoay tròn vặn vẹo, giống như tràn ra một đóa hoa màu sắc rực rỡ cực lớn. Thạch Mục biến thành chân thân Bạch Viên cực lớn, hiện tại lại gắn ở chính giữa đóa hoa khổng lồ này, lóe lên ánh sáng màu vàng.

Trên mặt con vượn lớn màu trắng lộ ra vẻ thống khổ giằng co, nhưng thân thể lại không có cách nào nhúc nhích được.

Ở xung quanh hắn, mấy cột ánh sáng với màu sắc rực rỡ sáng lên, giống như từng nhị hoa bao vây hắn ở bên trong đó, khiến hành động của hắn chịu sự giới hạn. Ngay cả Phiên Thiên Côn cũng không có cách nào thi triển ra.

- Keng keng keng.

Mấy âm thanh kim loại va chạm cực lớn vang lên!

Thạch Mục thu hồi Phiên Thiên Côn, tay cầm quyền lớn, liên tục đấm mạnh vào những cột ánh sáng với màu sắc rực rỡ ở xung quanh. Hắn đập mãi đến khi những cột ánh sáng màu sắc rực rỡ này chấn động mãnh liệt, chiếu ra một mảnh quang ảnh mông lung màu sắc rực rỡ.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Chỉ thấy trong đó có một cột ánh sáng màu sắc rực rỡ bỗng nhiên cong xuống, rất có thu thế sẽ bị gãy.

Trong lòng Thạch Mục thầm vui vẻ. Quyền phải bỗng nhiên nắm chặt. Trên nắm đấm che kín một tầng ánh sáng màu xám. Hắn lại chợt đập về phía cột ánh sáng màu sắc rực rỡ kia.

Nhưng vào lúc này, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, nắm đấm dừng ở trước người, lại khó có thể di chuyển thêm một chút nào.

Ở vị trí bụng của hắn, ánh sáng năm màu đột nhiên sáng lên. Năm đỉnh ánh sáng chừng nghìn trượng lượn vòng ra, lơ lửng ở vị trí ngũ hành tương sinh trước người hắn, nhưng nó vẫn chú ý lo lắng xoay tròn.

Không ngờ Cửu Chuyển Huyền Công tự mình vận chuyển!

Thạch Mục thoáng ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ không ổn.

Trong lòng hắn chợt thúc giục pháp quyết, lập tức thay đổi linh lực trong cơ thể, muốn ngăn cản Cửu Chuyển Huyền Công tiếp tục vận chuyển.

Kết quả dưới một lần thúc giục này, không ngờ hiệu quả hoàn toàn ngược lại, trái lại thúc đẩy tốc độ vận chuyển của Cửu Chuyển Huyền Công trong cơ thể lại đột nhiên tăng lên.

- Oong, oong, oong.

Năm cái đỉnh ánh sáng càng dịch chuyển càng nhanh, ở giữa không trung phát ra từng âm thanh cực lớn, vang vọng ở khắp trên bầu trời.

Phía trên vòng xoáy khổng lồ ầm ầm chấn động. Năm dòng nước lũ linh lực cực lớn lại một lần nữa mở rộng ra mấy lần, bỗng nhiên rót xuống. Lần này chúng lại trực tiếp trào về phía trong cơ thể Thạch Mục.

- Gào...

Trong nháy mắt khi linh lực rót vào trong thân thể, Thạch Mục với chân thân vượn lớn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào kịch liệt. Âm thanh chấn động tới mức cửu thiên kích động, Minh Hải bốc lên. Ngay cả lượng lớn linh lực từ lên rót xuống cũng bị ảnh hưởng, chợt bị kìm hãm lại.

Lúc này, đại quân liên minh Di Thiên ở dưới sự chỉ huy của đám người Lịch Thăng, đã chạy trốn tới phía xa từ lâu. Lấy Thạch Mục làm trung tâm, tản ra tạo thành một vòng tròn cực lớn. Tất cả mọi người bị một tiếng rít gào này chấn động. Tất cả đều nhìn về phía trung gian.

- Ngươi nói nhanh lên. Có biện pháp gì có thể cứu Thạch Đầu hay không?

Thải Nhi nghe được tiếng gào thét này, vội vàng nhìn về phía Lịch Thăng chân nhân sốt ruột kêu lên.

Lần này nó thật sự lo lắng cho Thạch Mục.

Trước đây không quan tâm là rơi vào loại hoàn cảnh nào, nó đều tin tưởng Thạch Mục có thể bình an vượt qua. Thạch Mục cũng chưa từng khiến cho nó thất vọng. Nhưng lúc này lại không giống với trước kia. Ngay cả nó cũng không có bao nhiêu lòng tin.

- Từ một khắc đại trận phát động kia trở đi, đã không có cách nào dừng lại được nữa.

Lịch Thăng nghe vậy lại chỉ chỉ có thể nặng nề thở dài một tiếng, nói.

Thải Nhi nghe vậy, thần sắc buồn bã.

- Minh chủ...

An Hoa ngửa đầu nhìn lên cao, trong miệng cũng thì thào nói. Hắn không biết nên làm như thế nào cho phải.

Phương Trăn cùng Thư Hữu Kim liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng bất lực cúi đầu.