Huyền Giới Chi Môn

Chương 1459: Lấy thương đổi thương (1)




Phía sau lưng nam tử trung niên mặc áo bào màu đen, năm ngọn núi tản ra ánh sáng còn sáng gấp mấy lần so với vừa rồi. Gần như chiếu sáng nửa phía chân trời.

Phía xa năm ngọn núi, đại quân liên minh Di Thiên trải qua trận hỗn loạn vừa rồi, đã dần dần tập trung lại.

Đám người Lục Quỳ Chung gấp rút đưa xuống từng mệnh lệnh, nhanh chóng chỉnh đốn đại quân.

Lời Thạch Mục bảo Thải Nhi truyền tới, bọn họ đã nhận được. Bất kể như thế nào, cũng không thể để cho đại trận Vạn Linh Huyền Môn mở ra.

Tình hình của đại quân liên minh Di Thiên, nam tử mặc áo bào màu đen tất nhiên chú ý tới. Chỉ có điều thần sắc trên mặt hắn không thay đổi, hoàn toàn không để ý tới.

Chẳng qua chỉ là một vài đám ô hợp mà thôi. Trong lúc hắn phất tay là có thể tiêu diệt được. Điều duy nhất có chút phiền phức chính là gia hỏa đang bị hắn dùng lĩnh vực giam cầm.

Bất chợt, sắc mặt nam tử mặc áo bào màu đen chợt biến đổi. Sóng chấn động lại thêm ánh sáng lĩnh vực của hắn nhanh chóng giảm bớt. Hình như lực lượng lĩnh vực bị thứ gì đó hút đi.

- Làm sao có thể!

Sắc mặt hắn đại biến. Hắn đang muốn làm cái gì đó, chỉ có điều hình như đã muộn.

Hai điểm ánh sáng một đen một trắng xuất hiện ở trong lĩnh vực, đồng thời nhanh chóng lớn lên, sáng lên.

Sóng dao động của lĩnh vực màu đen đột nhiên tăng lên, không ngừng vặn vẹo, hình như lập tức sẽ bị vỡ nắt.

Nam tử mặc áo bào màu đen phẫn nộ liên tục gầm thét. Hắn phất tay đánh ra từng pháp quyết, nỗ lực ổn định lĩnh vực. Chỉ có điều sóng dao động lĩnh vực càng thêm kịch liệt.

Một đạo kim quang chói mắt đột nhiên từ trong lĩnh vực bắn ra. Lĩnh vực màu đen cuối cùng vỡ ra, phát ra một tiếng động rất lớn.

Một bóng người từ bên trong bay ra, lóe lên, rơi xuống vị trí gần đó. Đó chính là Thạch Mục.

Thân thể nam tử mặc áo bào màu đen chấn động mạnh. Hắn khẽ hừ một tiếng, sắc mặt mơ hồ có chút tái nhợt.

Thần sắc hắn khó coi vô cùng. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Thạch Mục.

Đầu tiên Thạch Mục liếc mắt nhìn về phía xung quanh một lượt. Tuy rằng xung quanh có ánh sáng năm màu chói mắt, ánh sáng rực rỡ trùng thiên, muôn hình vạn trạng. Chỉ có điều hắn nhìn ra được, đại trận vẫn chưa hoàn toàn khởi động. Trong lòng hắn nhất thời buông lỏng.

- Tiên tướng số một của Thiên Đình, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Ánh mắt hắn liền di chuyển, rơi vào trên người nam tử mặc áo bào màu đen, cười lạnh một tiếng.

- Hừ!

Nam tử mặc áo bào màu đen giận dữ, thân hình hóa thành một điện quang, lật tay lấy ra một thanh trường thương màu đen. Phía trên có từng tia chớp màu đen lượn lờ, ở bên ngoài ngưng tụ thành một đạo thương ảnh lôi điện lớn màu đen.

- Vèo.

Một tiếng động vang lên. Thương ảnh màu đen nhanh như điện chớp bắn ra, gần như trong nháy mắt vượt qua không gian, nhanh chóng đâm về phía ngực của Thạch Mục.

Thân hình Thạch Mục không lùi mà tiến tới, bắn ra ngoài, giơ một tay lên.

Vù.

Phiên Thiên Côn hóa thành một đạo kim ảnh.

Một côn ảnh màu vàng cũng bắn ra. Vô số phù văn màu vàng ở bên trong lóe lên, hóa thành một đạo quang nhận màu vàng cực lớn.

Chỉ có điều quang nhận màu vàng này không ngờ không nghênh đón về phía thương ảnh màu đen kia, mà là trong nháy mắt xuất hiện ở trước người của nam tử mặc áo bào màu đen, nhanh như tia chớp chém xuống.

Không ngờ là lấy đấu pháp tổn thương đổi lấy tổn thương!

Nam tử mặc áo bào màu đen ngẩn ra. Ngay lập tức trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh. Không ngờ hắn cũng không lui lại và né tránh!

Giữa không trung, hai bóng người nhanh như tia chớp đan xen vào nhau, lướt qua.

Từ trên người của hai người đồng thời có huyết quang xuất hiện, phụt ra.

Trên bụng của Thạch Mục bị rạch ra một vết thương thật dài, máu tươi chen chúc bắn ra.

Trên ngực của nam tử mặc áo bào màu đen cũng bị chém ra một vết thương, máu tươi chảy ra.

Chỉ có điều trên người hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Da thịt ở gần vết thương điên cuồng chuyển động, trong nháy mắt liền khép lại hơn phân nửa.

Thạch Mục hoàn toàn không chú ý tới vết thương trên bụng. Trong nháy mắt thân thể hắn đang bay chợt dừng lại. Sau đó hắn xoay người, lại lao thẳng tới chỗ nam tử mặc áo bào màu đen. Khi bay nhào tới cách phía trước người hắn khoảng mấy trượng, Phiên Thiên Côn trong tay vung vẩy.

Từng quang nhận màu vàng hiện ra, tản ra khí tức pháp tắc mãnh liệt, ầm ầm chém xuống.

Nam tử mặc áo bào màu đen nhướng mày. Đạt tới tu vi cảnh giới như bọn họ, đấu pháp bình thường cũng sẽ không tới quá gần nhau.

Tất cả đều ở khoảng cách rất xa, sau đó lấy các loại pháp bảo bí thuật va chạm với nhau.

Đến trình độ như bọn họ, các loại công kích vô số, không phải chỉ dựa vào một hai pháp bảo phòng ngự, hoặc là bí thuật là có thể vô tư. Ở khoảng cách gần quá, mặc dù phòng thủ của mình cường đại, phiêu lưu cũng quá lớn.

Chỉ có điều người trước mắt này có vấn đề gì vậy. Khi vừa mới bắt đầu, hắn vẫn luôn cố gắng hết sức kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, động tác trong tay không dừng lại chút nào. Trường thương màu đen giống như rắn đang nhảy mũa, huyễn hóa ra từng thương ảnh dày đặc, đỡ lấy trước mặt tới quang nhận màu vàng đã lao tới trước mặt.

Phiên Thiên Côn của Thạch Mục điên cuồng công kích. Thân thể vẫn không có dừng lại, tiếp tục nhích tới gần.

- Nếu ngươi moón đâm đầu vào chỗ chết, ta sẽ thanh toàn ngươi!

Ánh mắt nam tử mặc áo bào màu đen lạnh lẽo, lập tức nghiêm túc quát một tiếng. Trường thương màu đen phóng ra ánh sáng cường đại. Phía trên, từng linh văn đều phóng ra, một linh áp sắc bén vô cùng từ trên trường thương màu đen tản ra.

Tê tê!

Bốn con thương long lóe ra lôi điện tối tăm bay ra. Mỗi con đều không tính là lớn, chỉ có điều tản ra khí tức lại thực sự kinh người. Chúng từ bốn phương hướng đánh về phía Thạch Mục, ngăn chặn tất cả đường lui của hắn, khiến cho hắn không có chỗ có thể trốn tránh.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Không ngờ hắn vẫn không chút né tránh nào, chỉ khẽ quát một tiếng. Phiên Thiên Côn trong tay chỉ về phía trước một cái.

Phần phật!

Vô số phù văn màu vàng từ trong Phiên Thiên Côn bay ra, lóe lên ngưng tụ thành bốn thanh kiếm ảnh phù văn màu vàng, tản ra sóng dao động pháp tắc mãnh liệt.