Huyền Giới Chi Môn

Chương 1422: Thuận thế mà đi (2)




- Địch tộc trưởng nói rất đúng. Ta cũng có lo lắng này. Cho nên, chúng ta không nên tập hợp tất cả binh lực, đi tới Nam Thiên Môn. Lần này, Thiên Đình nhất định điều trọng binh ở Nam Thiên Môn. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn đại quân bốn tộc, đi tới Nam Thiên Môn cùng Đế Quan hoà đàm. Đại trưởng lão sẽ dẫn đại quân ba tộc cùng Sùng Ngô yêu tướng và yêu binh dưới trướng của hắn, ẩn nấp ở điểm truyền tống trên Minh Linh Tinh, tùy thời đánh vào Bắc Thiên Môn.

Thạch Mục nói như thế.

- Đến lúc đó, ta cũng sẽ dẫn dắt đại quân dưới trướng của thánh địa Thanh Lan, đánh vào trong Ly Trần Tông tinh vực Di Dương, cũng khống chế lối vào truyền tống nơi đó.

Lịch Thăng nói tiếp.

- Ở thời điểm Thạch minh chủ đi tới Nam Thiên Môn, ta cũng sẽ dẫn đầu Hắc Ma Tộc và đại quân tử linh ẩn nấp ở lối vào truyền tống trên Ô Long Tinh, chờ thời cơ, đánh Đông Thiên Môn.

Yên La bổ sung nói.

- Thạch minh chủ, cứ như vậy, có thể khiến binh lực quá mức phân tán, bất lợi cho khai chiến toàn diện?

Địch Ngạn mở miệng hỏi.

- Thực lực Thiên Đình vốn vượt quá chúng ta. Nếu trực tiếp tấn công, phần thắng cũng không cao. Nhưng nếu mượn cơ hội hoà đàm này, chia ra mấy đường, tùy cơ ứng biến áp dụng sách lược đánh nghi binh. Trái lại có thể phân tán áp lực, quấy nhiễu tầm nhìn, lấy Kỳ Binh chiến thắng... Ngày đàm phán, nếu ta thuận lợi dẫn đại quân tiến vào Nam Thiên Môn, đại quân ba đường đều có thể tạm thời án binh bất động... Một khi chuyện không có vấn đề gì, ta sẽ đúng lúc truyền tin. Đến lúc đó bốn đường đại quân đồng thời gây khó dễ, đồng loạt đánh vào Thiên Đình, quyết một trận tử chiến.

Thạch Mục nói đến đây, trong ánh mắt có tinh quang chớp động, giọng nói kiên quyết.

...

Thiên Đình, Hàn Lệ Cung.

Đây là một tòa cung điện xây dựng ở trên ngọn núi tuyết màu trắng. Toàn cung điện được làm bằng ngọc lạnh màu trắng, tản ra ánh sáng trắng trong suốt, rạng rỡ chói lòa.

Một tiểu đình yên tĩnh u ám ở sâu bên trong Hàn Lệ Cung, một thiếu nữ mặc trăng phục trắng như tuyết đang ngồi xếp bằng tại đây. Hai chân nàng lộ ra ở dưới làn váy, không đi giày, màu da còn trắng hơn cả tuyết,.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, trên người tản ra một làn sương màu trắng như ẩn như hiện, hình thành một quả cầu sương mù, khiến cho dung mạo của nàng thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo tuyết sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng.

Không phải Tây Môn Tuyết, thì còn có thể là người nào?

Theo môi nàng hơi mấp máy, từng khí băng tuyết từ xung quanh tập trung lại, dung nhập vào trong quả cầu sương mù quanh người nàng, lưu chuyển lên xuống, giống như vật còn sống.

Ở phía xa bên ngoài tiểu đình, Kim Tiểu Sai đang đứng, lẳng lặng nhìn Tây Môn Tuyết. Trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe qua một tia thần sắc phức tạp.

Thời gian trôi qua từng chút một. Không biết qua bao lâu, lông mi thật dài của Tây Môn Tuyết bỗng nhiên khẽ run lên. Tiếp đó nàng mở mắt, hai tay kết một Lan Hoa Chỉ Ấn. Trên người nàng hiện ra một tầng ánh sáng trắng trong suốt, lập tức nhanh chóng khuếch tán về bốn phía xung quanh.

Ánh sáng trắng đi qua nơi nào, tất cả mọi thứ ở nơi đó liền bị một tầng băng tuyết dày đông cứng lại. Trong không khí hiện ra mảng lớn băng tinh màu trắng, theo gió bay lượn.

Tuyết trắng ở bốn phía xung quanh tiến gần vào tiểu đình. Giai nhân tuyệt sắc thân ở bên trong băng tinh màu trắng nhẹ nhàng tung bay. Cảnh tượng như vậy, vẽ ra một bức tranh giống như thơ.

Trong miệng Tây Môn Tuyết lẩm bẩm, tay ngọc vung vẩy, đánh ra từng pháp quyết.

Mảng lớn băng tinh giống như chịu sự khống chế của nàng. Theo pháp quyết nàng phát động, tất cả đều cuồn cuộn hội tụ về phía nàng. Những băng tính đan xen, dung hợp với nhau, dần dần ngưng tụ thành một lĩnh vực băng tinh màu trắng với phạm vi bảy tám trượng.

Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ ra vẻ vui mừng. Hai tay nàng đều chuyển động, trong tay tản đi pháp quyết. Lĩnh vực màu trắng chậm rãi tiêu tan.

Chợt có tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền đến. Tây Môn Tuyết theo âm thanh nhìn lại, thấy Kim Tiểu Sai mỉm cười, hai tay vỗ nhẹ đi tới.

- Tuyết Nhi, thực lực của nàng tiến bộ thực sự nhanh chóng. Không chỉ đạt tới Thần Cảnh trung kỳ, còn lĩnh ngộ được sự huyền diệu của lĩnh vực. Thật sự làm cho người ta phải hâm mộ.

Kim Tiểu Sai nói.

- Ha hả, nhờ có Đế Quan đại nhân ban cho Băng Phách Tiên Thực, mới có khả năng một lần hành động lĩnh ngộ được sự huyền diệu của lĩnh vực.

Tây Môn Tuyết thản nhiên cười nói.

- Băng Phách Tiên Thực là bảo vật thượng giới trong truyền thuyết lưu truyền xuống. Đế Quan kia không ngờ bỏ được cho nàng. Xem ra hắn rất coi trọng nàng.

Kim Tiểu Sai nói, trên mặt lại không mấy tươi cười.

Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ ra vẻ tươi cười, hình như có vài phần cảm giác mừng rỡ khi được Đế Quan coi trọng.

- Nàng thật sự dự định ở lại Thiên Đình, tiếp tục làm thủ hạ của Đế Quan sao? Đối với hắn, lại hoàn toàn không quan tâm sao?

Kim Tiểu Sai hỏi.

Tây Môn Tuyết nghe vậy, nở nụ cười lạnh lùng. Trong con ngươi xinh đẹp giống như bắn ra hai đạo hàn quang.

Kim Tiểu Sai không khiếp sợ, ánh mắt bình tĩnh đối diện với nàng.

Ánh mắt Tây Môn Tuyết dần dần ôn hòa lại, dời ánh mắt đi. Sau khi trầm mặc một lát, lúc này nàng mới chậm rãi nói:

- Nếu như trước đây làm ra loại lựa chọn này, cũng sẽ không hối hận nữa.

Kim Tiểu Sai nghe vậy thở dài, thần sắc có chút phức tạp.

- Thế nào? Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì hay không?

Đôi mắt đẹp của Tây Môn Tuyết lóe lên, hỏi.

- Không sai. Trong khoảng thời gian nàng bế quan, bên ngoài tình thế phong vân biến hóa... Hôm nay Thạch Mục đã thu phục toàn bộ tinh vực Thiên Hà, lại liên lạc với không ít trợ lực ở những tinh vực khác. Hiện tại, hắn nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương. Tất cả tinh vực Thiên Hà Bách tộc giống như Thiên Lôi của hắn, sai đâu đánh đó.

Kim Tiểu Sai nói.

Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Tây Môn Tuyết dâng lên một tia sáng kỳ dị. Chỉ có điều nàng lập tức liền khôi phục, mở miệng nói:

- A, thì tính sao?

- Lúc này Đế Quan đại nhân hình như cũng có chút cố kỵ đối với hắn, đã đưa ra lời mời hoà đàm đối với hắn.

Kim Tiểu Sai dừng một chút, tiếp tục nói.

- Hoà đàm?

Tây Môn Tuyết nghe nói vậy, không khỏi ngẩn người ra. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Thiên Đình và các tinh vực lớn có thù hận sâu. Tuy rằng nàng không hiểu nhiều, nhưng cũng biết một ít. Chắc hẳn là không có đường nào hoà đàm mới phải.