Huyền Giới Chi Môn

Chương 1362: Tam Mục U Mãng (2)




Gừ...!

Lục quang trong hai mắt của Tam Mục U Mãng nổi lên, trong miệng phát ra một tiếng rống giận rung trời.

Một đạo chấn động vô hình kéo tới, Thạch Mục dựng thân trước mặt, lại cũng bị đánh trúng không khỏi hơi nhoáng lên, trong tai vang lên tiếng vù vù.

Thạch Mục chợt đi lên phía trước một cái, cả người liền nhô lên, vút lên cao hơn trăm trượng, xuất hiện ở đằng trước đầu của U Mãng.

Đơn quyền nắm chặt, bỗng nhiên đập tới ba góc lân phiến lớn chính giữa đầu của Tam Mục U Mãng.

U Mãng tựa hồ cũng không ngờ tốc độ của Thạch Mục lại nhanh như vậy, đầu hơi co về phía sau, hai mắt tuôn ra hai đạo huyết thanh lục sắc, nhanh chóng bắn về phía Thạch Mục.

Thạch Mục người đã đến gần, tránh né khong được, đơn quyền bỗng nhiên chấn động, một cỗ cực lực vô cùng dồi dào phóng ra, đem theo một luồng khí lưu vô cùng ngang ngược, phản chấn lại huyết thanh lục sắc kia.

Hai luồng huyết thanh lục sắc kia vừa mới tiếp xúc với khí lưu, liền vang lên một trận tiếng “vèo vèo”, trong đó toát ra từng sợ khói trắng, giống như là ăn mòn hết toàn bộ khí lưu.

Vù vù!

Lại một trận gió nổi lên.

Cái đuôi lớn của Tam Mục Cự Lãng quét ngang ra, đem theo khí thế của vạn quân đánh về phía Thạch Mục.

Con ngươi của Thạch Mục hơi co lại, không hề né tránh, thu quyền cước về trước người bất ngờ siết chặt, đập lên người U Mãng.

Một tiếng “keng” nặng nề vang lên, một âm thanh như kim loại va vào nhau vang vọng xung quanh.

Thạch Mục chỉ cảm thấy nắm tay mình đau buốt, hoàn toàn không giống với cảm giác lúc trước, lúc này hắn dường như là đã đụng phải kim thạch (vàng đá) rồi, mà cũng không có máu thịt.

U Mãng rung đuôi lên, từ nắm đấm của Thạch Mục rút ra, lúc cọ sát không ngừng vang lên tiếng “leng keng“.

Thạch Mục khẽ nhíu mày, lại nhìn thân hình của Tam Mục U Mãng, liền phát hiện ra bên ngoài thân u lam sáng bóng đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một loại hoa quang tử sắc (màu tím) u ám.

Sau khi Tam Mục U Mãng rút đuôi ra, rạch một cái trong nước, lại một lần nữa chuyển qua, quất về phía Thạch Mục.

Trên mặt sông một hàng tường nước to lớn cao hơn mười trượng, ủn ùn kéo đến áp xuống, bọt nước trong đó như sóng biển cũng hiện ra tử quang (ánh sáng màu tím) dài dằng dặc, cuốn theo kình khí vô biên.

Thạch Mục bước nhanh một bước, cả người nghênh đón, tay phải vung lên một quyền đánh vào phía sau tường nước của U Mãng.

Một tiếng “bành” vang lên.

Một đạo kình khí vô hình phát ra từ nắm tay của Thạch Mục, giống như một đạo gió xoáy ẩn hình xông đến.

Bọt nước bắn lên tung tóe, chính giữa tường nước lộ ra một cái động lớn.

Thạch Mục xuyên người qua động này, giơ tay nên đánh một quyền về phái Tam Mục U Mãng.

Thế nhưng, vừa mới xuyên qua tường nước, liền cảm thấy thắt lưng căng ra, lại là U Mãng kia dùng đuôi quấn lấy hắn.

Cheng, cheng, cheng!

Cái đuôi của Tam Mục U Mãng từ từ siết chặt, hiện lên lân phiến màu tím u ám không ngừng ma sát, gắt gao siết chặt Thạch Mục.

Hai cánh tay của Thạch Mục nổi gân xanh, hai tay cố gắng cạy thân thể của Cự Mãng ra, chống đỡ hai bên sường.

Vừa mới tách ra được chút không gian, cái đuôi của Tam Mục U Mãng lại bỗng nhiên thu lại, ép bức một chút không gian kia gần như không còn.

Thạch Mục chỉ cảm thấy một trận choáng váng trời đất ngả nghiêng, thân thể bị Tam Mục U Mãng cuống lên, kéo đến trước cái đầu lớn của Tam Mục U Mãng.

Trong ba cái mắt rắn u quang lấp lánh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Mục.

Ánh mắt của Thạch Mục, lại tập trung ở con mắt màu tím hẹp dài ở chính giữa đầu U Mãng.

Một tiếng vù vù vang lên.

Trong hai con mắt tròn của Tam Mục U Mãng, chất nhầy màu tím lại một lần nữa tuôn ra, phun lên trên người Thạch Mục, bao bọc lấy cả người hắn.

Thạch Mục chỉ cảm thấy xung quanh người, lập tức truyền đến một cảm giác như bị bỏng, nếu không có thân thể cường hãn, sợ là đã chịu thua thiệt lớn rồi.

Lúc này, trong thụ nhãn ở chính giữa của Tam Mục U Mãng, quang mang tử sắc đột nhiên sáng lên.

Trong lòng Thạch Mục lập tức cảnh giác, lại cũng không thu lại chân khí.

Ầm một tiếng.

Hỏa diệm kim sắc quanh người Thạch Mục bỗng nhiên tuôn ra, thoắt cái liền đem tất cả chất nhày trên người đốt thành tro bụi.

“Ngao...”

Hạo Thiên Thánh Diệm đâu phải tầm thường, Tam Mục U Mãng bị bỏng, lập tức bị đau gào thét lên.

Cái đuôi hơi thả lỏng, sau lưng Thạch Mục vang lên tiếng “xuy xuy”, hóa ra Hắc Bạch Song Dực (đôi cánh đen - trắng), lập tức rút người ra.

Đi tới giữa không trung, Thạch Mục không ngừng lạp, lập tức quay người trở lại, đánh ra một thủ đao.

Chỉ thấy một đạo kim quang đẹp mắt bay ra từ trong tay Thạch Mục, hóa thành một nguyệt nha kim sắc cực lớn, chém vào đuôi của Tam Mục U Mãng.

“Cheng” một tiếng.

Cái đuôi của Tam Mục U Mãng lập tức vểnh lên, đứt kìa khỏi thân thể.

Thân hình của Thạch Mục không dừng lại, lại lấn người lên lần nữa.

Thế nhưng lúc này, trong mây đen trên bầu trời, đột nhiên lại phân ra mấy kẽ nứt, hàng trăm hàng ngàn hỏa diệm thiên thạch từ trong đó rơi xuống.

Hắn vừa mới sử dụng chân khí, không gian này đã sinh là lực loại trừ, theo nhau mà tới.

Thạch Mục phi người rơi vào trong linh hà, hai tay ở trước người nhanh chóng bấm động, trong miệng cũng vang lên tiếng ngâm tụng.

Xì xào, xì xào!

Trên mặt nước của Linh Hà sóng trắng cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như nước sôi.