Huyền Giới Chi Môn

Chương 1336: Xoay chuyển càn khôn (2)




Phiên Thiên Côn thừa cơ quét ngang ra, hóa thành một đạo côn ảnh giơ lên trời, rơi xuống người của Lục Trảo Huyết Long, đánh bay ra.

Gào!

Cự Viên Bạch Sắc rống lên một tiếng, hai tay bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh, Phiên Thiên Côn cũng biến ảo thành từng đạo côn ảnh kim sắc cực lớn, ùn ùn kéo đến bao phủ lấy Lục Trảo Huyết Long.

Tì Lư nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đại biến, hiển nhiên là không thể ngờ tới, hắn đã cho rằng Huyết Minh Chi Khí là có thể kiêu ngạo, lại không có phát huynh tác dụng như trong tưởng tượng!

Giờ khắc này, trong lòng Thạch Mục chỉ cảm thấy niềm vui sướng tràn trề, vừa rồi con bởi vì cố kỵ Huyết Minh Chi Khí, chân khí trong người phần lớn đều đã vọt tới chống lại Huyết Minh Chi Khí, lúc này không còn cố kỵ nữa, tất cả lực lượng toàn bộ đều dùng để công kích, lúc này tinh thần rất hăng hái, áp chế Lục Trảo Huyết Long xuống.

Lại không biết có đúng là bởi vì hấp thụ Huyết Minh Chi Khí hay không, không gian huyết sắc đối với việc áp chế chân khí của hắn lại càng ngày càng nhỏ, uy lực của Phiên Thiên Côn dần dần được triển hiện ra.

Chân khí trong người Thạch Mục toàn bộ đều dồn vào trong Phiên Thiên Côn, mãnh liệt vung ra một cái.

Ầm ầm! Một dòng hồng lưu (nước lũ) kim sắc to lớn bay ra từ trong thân côn.

Pháp tắc áp chế của không gian huyết sắc biến mất, trong lòng Thạch Mục mơ hồ hiểu được cái gì đó, mặt khác hai tay của Cự Viên Bạch Sắc lại nhanh chóng kết ấn, đánh ra từng đạo pháp quyết.

Hồng lưu kim sắc cuồn cuộn biến hình, bỗng nhiên hóa thành nguyệt nha (trăng lưỡi liềm) cỡ lớn màu vàng, bên trên có vô số phù văn kim sắc lóe lên, tản phát ra một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén, giống như có thể chém đứt tất cả.

Bịch bịch bịch bịch!

Lục Trảo Huyết Long bị vô số côn ảnh đánh bay, thân hình vẫn có chút bất ổn, nguyệt nha (trăng lưỡi liềm) cỡ lớn màu vàng bắn ra, lóe lên đã đến trước người.

Thân thể của Lục Trảo Huyết Long nhanh chóng run run giống như cái sàng, trên sống lưng có một hàng gai xương lớn toàn bộ đều bắn ra, đánh ở trên nguyệt nha (trăng lưỡi liềm) to lớn màu vàng.

Những gai xương đó không có cách nào ngăn chặn được nguyệt nha kim sắc, dễ dàng bị chém thành hai mảnh, nguyệt nha kim sắc lóe lên quang mang, chém lên người của Lục Trảo Huyết Long.

Răng rắc một tiếng!

Thân thể của Lục Trảo Huyết Long lại bị chém thành hai mảnh, sau đó trực tiếp vỡ ra, hóa thành huyết vân đầy trời.

Sắc mặt Tì Lư lại biến đổi!

- Tìm thấy rồi! Tìm thấy vị trí của pháp bảo đó rồi... a! Thạch tiểu tử, ngươi lại có thể hóa giải được Huyết Minh Chi Khí! - Lúc này, bên tai Thạch Mục vang lên thanh âm của Thủy Linh Tử, trước là hưng phấn, sau đó lập tức hóa thành kinh ngạc.

- Bây giờ không ra cũng không sao rồi... không, không ra càng tốt! - Thạch Mục trả lời một câu, thân hình to lớn của Cự Viên Bạch Sắc lại nhào ra, bay về phía Tì Lư.

Lúc này hắn toàn lực hoạt động trong huyết hải, hấp thu Huyết Minh Chi Khí trong không gian huyết sắc, thân thể lại một lần nữa nhanh chóng bay lên.

Một vài tiết điểm thần bí bắt đầu thức tỉnh, năng lực khôi phục tăng nhanh, cho dù không hoạt động được Cửu Chuyển Huyền Công Mộc Chi Lực, nhưng vết thương lớn trên ngực Bạch Viên cũng bắt đầu khôi phục nhanh chóng.

Ngay cả tính cách của Thạch Mục cũng trầm xuống, nhưng lúc này trong đáy lòng, cũng không khỏi hiện lên một tia kích động.

Sau khi hấp thu Huyết Minh Chi Khí, hắn mơ hồ ước chừng đã chạm tới một điểm của “Bất Tử Chi Thân” cảnh giới.

Hắn huýt ra một tiếng vui mừng, cánh tay chợt giương lên, Phiên Thiên Côn kim quang đại thịnh, tiếp đó vung ra, mảng lớn kim quang lại một lần nữa hiện ra, hóa thành một đạo nguyệt nha kim sắc đủ để xé rách hư không, chém tới chỗ Tì Lư.

Lúc này trong đầu Tì Lư một mảnh hỗn loạn, cho đến khi kim sắc nguyệt nha bắn đến trước người, mới phản ứng được.

Dưới tình thế cấp bách, hắn hét lớn một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên, năm cái Ngũ Trảo Huyết Long bên người lập tức bổ ra, chắn ở trước người hắn, nghênh đón kim sắc nguyệt nha.

Đồng thời, Tì Lư đã xoay người trốn đi.

Ầm ầm một tiếng, nguyệt nha kim sắc cỡ lớn và năm cái huyết long va vào nhau ầm ầm, cùng vỡ tan ra.

Trong lòng Tì Lư lập tức căng thẳng.

Mọi thứ xảy ra trước mắt, đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn.

Hắn vừa mới bay ra không được bao xa, trước mắt hư không lóe lên, thân ảnh của Thạch Mục đột nhiên xuất hiện, không biết lúc nào đã giải trừ được Bạch Viên biến thân.

Thạch Mục thần tình băng lãnh, vung Phiên Thiên Côn, một đạo nguyệt nha kim sắc lại một lần nữa bắn ra, chém về phía Tì Lư.

Thân hình Tì Lư ngừng lại, hai mắt lóe qua một tia dữ tợn, bỗng nhiên há miệng ra, phun ra một ngụm huyết quang.

Trong huyết quang mơ hồ có thể nhìn thấy năm món pháp bảo, là lệnh bài, bảo bình, lá cờ nhỏ những vật này.

Hai tay Tì Lư nhanh chóng bấm pháp quyết, năm món pháp bảo nhanh chóng xoay tròn, mơ hồ, năm món pháp bảo hóa thành một tầng huyết sắc quang mạc, bao phủ Tì Lư ở bên trong, từ đầu đến chân đều phòng hộ nghiêm ngặt.

Trên huyết sắc quang tráo (tráo: cái lồng. Ở đây nói đến một thần thông của Thạch Mục ở chương trước) lóe lên vô số phù văn, tản phát ra khí tức pháp tắc, vừa mới thành hình, nguyệt nha kim sắc đã bắn tới, hung hăng chém vào bên trên.

Ầm ầm! Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa truyền ra,

Huyết sắc quang mạc cầm cự được mấy hơi thở, có điều vẫn vỡ ra ầm ầm.

Nguyệt nha kim sắc không dừng một chút nào, chém ở trên người Tì Lư, một cỗ kim quang gai mắt che mất thân thể của Tì Lư.

Nhân ảnh lóe lên, thân ảnh của Thạch Mục xuất hiện ở bên cạnh.

Trong miệng khẽ quát một tiếng, bên ngoài thân bỗng nhiên có xích quang đại thịnh, cả mảng lớn hào quang màu đỏ xuất hiện hóa thành khu vực hỏa diệm bùng cháy cuồn cuộn, bao trùm lấy thân thể của Tì Lư ở trong đó.

Trong khu vực truyền ta tiếng nổ liên tiếp!

Một lát sau, Thạch Mục giơ một tay lên, triệt lồi khu vực hỏa diễm.

Kim quang dần sần tiêu tán, lộ ra thân ảnh của Tì Lư.

Lúc này thoạt nhìn hắn vô cùng thê thảm, một tay một chân bỗng nhiên bị chặt đứt, thân thể ngã vào trong vũng máu, mặc dù vẫn còn khí tức, nhưng hiển nhiên đã yếu ớt như đèn càn dầu rồi, bị khu vực hỏa diệm của Thạch Mục bao trùm, cho dù là tu vi Thần Cảnh, cũng không có cách nào mảy may nhúc nhích được.