Huyền Giới Chi Môn

Chương 1321: Sơ sẩy (1)




- Muốn đi! Mơ tưởng!

Thạch Mục cười lạnh, hào quang đen trắng lóe lên sau lưng, hiện ra hai cánh đen trắng, lập tức đuổi theo.

Nhưng trước khi hắn đuổi theo, phất tay lên, một hỏa diễm kim sắc lớn bằng chén cơm bốc lên từ lòng bàn tay hắn, chính là Niết Bàn Phượng Diễm, nó lóe lên, hóa thành một hỏa mâu kim sắc, sau đó ném ra.

Hỏa mâu kim sắc bay nhanh như sấm, giống như thuấn di, chỉ lóe lên vài lần thì đã xuất hiện sau lưng Bạch Phi.

Giờ phút này Bạch Phi muốn xoay người chạy trốn, nhưng lại cảm nhận nhiệt độ cực nóng từ phía sau, sắc mặng cứng đờ, chỉ sau một khắc, gương mặt trở nên đông lại, hé miệng tính nói gì đó, nhưng cũng không nói thành lời.

Hỏa mâu màu vàng xuyên thủng linh hải Bạch Phi, đâm hắn dính trên mặt đất.

- Thải Nhi, giao nơi đây cho ngươi đó.

Thân ảnh Thạch Mục hóa thành một hư ảnh đen trắng, đuổi theo bóng dáng Triệu Tiển ở xa xa, chỉ để lại thanh âm của mình.

- Yên tâm đi!

Hai cánh Thải Nhi mở ra, thân hình xuất hiện ngay trước mặt kim bào nữ tử và Bạch Hồng.

Triệu Chu Minh ăn một viên đan dược, sắc mặt cùng khí sắc mới miễn cưỡng thay đổi một chút, ông phi thân lên, xuất hiện sau lưng hai người kim bào nữ tử và Bạch Hồng, phối hợp với Thải Nhi, một trước một sau bao vây bọn họ.

Vẻ mặt kim bào nữ tử và Bạch Hồng lộ ra sự tuyệt vọng.

Trên mặt đất, linh hải của Bạch Phi bị xuyên thủng, miệng trào máu tươi, không thể cứu chữa.

Thần thái trong mắt lão càng ngày càng yếu dần, cho đến thời khắc cuối cùng, sâu trong đáy mắt đó đã hiện ra sắc thái vô cùng hối hận.

Hỏa mâu kim sắc nổ mạnh, hóa thành hỏa diễm kim sắc bao phủ toàn bộ Bạch Phi, đốt cháy cơ thể hắn thành tro tàn, ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.

...

Cách sơn cốc hơn nghìn dặm, hai luồng độn quang theo sát nhau trên bầu trời.

Phía trước chính là độn quang màu đỏ, đằng sau là độn quang đen trắng.

Tốc độ của hai người đều cực nhanh, hầu như là sàn sàn nhau, truy đuổi sít sao.

Bên trong độn quang đằng sau, Thạch Mục nhíu mày, ánh mắt ánh lên chút bất ngờ.

Giờ phút này cảnh giới của hắn đã cao hơn Triệu Tiển một bậc, lại thi triển độn thuật Hắc Bạch Song Dực, ấy vậy mà tốc độ của hắn chỉ cỡ Triệu Tiển hiện giờ, xem ra lúc trước trường toa mà Triệu Tiển tế lên là một pháp bảo phi hành cực kỳ lợi hại.

Lượng chân khí mà hắn vừa mới khôi phục chỉ được phân nửa, nếu tiếp tục lề mề thế này, rất có khả năng là Triệu Tiễn sẽ chạy thoát.

Không, nhất định phải diệt trừ kẻ này, nếu không thì sẽ để lại hậu quả vô cùng vô tận!

Đáy lòng Thạch Mục quát kẽ, miệng nói lẩm bẩm, một luồng huyết quang xuất hiện từ ngực hắn, sau đó nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.

Một tiếng ầm ầm vang lên!

Hỏa diễm huyết sắc dấy lên trên toàn thân Thạch Mục, ngay cả Hắc Bạch Song Dực cũng hiện ra một lớp huyết quang, tốc độ phi độn nhanh hơn trước kia khá nhiều, chỉ dùng mấy hơi thở thì đã bắt kịp Triệu Tiễn.

Đây chính là Bí thuật kích phát sức mạnh huyết hải, nằm trong Thiên Hỏa Thần Thể Công, có thể tăng tiềm năng thân thể trong nháy mắt, nhưng trả giá cũng khá lớn, nó sẽ thiêu đốt không ít tinh huyết của người sử dụng, cần phải điều dưỡng từ năm này đến tháng khác mới có thể khôi phục hoàn toàn.

- Để xem ngươi còn bao nhiêu Ngọc Phù Thế Thân, chết đi!

Thạch Mục hét lớn, bổ một chưởng ra.

Ầm!

Luồng Niết Bàn Phượng Diễm tuôn ra, ngưng tụ thành một chưởng kim sắc cực lớn chụp lên đầu Triệu Tiễn.

Dường như Triệu Tiễn cảm nhận được sức mạnh áp bách từ kim sắc cự chưởng kia, vì thế hắn hét lớn, hai tay nhập lại với nhau, bày loại hào quang đen, trắng, xích (đỏ), kim, thanh, hoàng, xanh quấn quanh trước người hắn, chúng ngưng tụ thành một bàn tay bảy màu cực lớn, nhanh chóng va chạm với cự chưởng kim sắc đang lao tới.

Ầm!

Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên!

Cự chưởng bảy màu vỡ vụn, bản thân Triệu Tiễn cũng chịu đựng cỗ sức mạnh phản chấn cực mạnh nện xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Chết đi!

Thân hình Thạch Mục nhoáng lên, xuất hiện bên trên Triệu Tiễn, đấm ra một quyền.

Vù!

Tay hắn phun ra một mảng Niết Bàn Phượng Diễm cực lớn, ngưng tụ thành một nắm đấm bằng kim diễm khổng lồ, chuẩn bị đập xuống mặt đất.

Triệu Tiễn cảm nhận không khí chung quanh mình siết chặt, ngay sau đó là luồng sức mạnh vô hình chuẩn bị giáng xuống người mình, toàn thân hắn đều không thể nhúc nhích dù chỉ mảy may.

- Đợi một chút! Nếu ngươi giết ta thì đừng bao giờ mong rằng có thể gặp được Triệu Linh Tú, vĩnh viễn không!

Trong lòng Triệu Tiễn chợt căng thẳng, hét lớn thành tiếng.

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, tất cả suy nghĩ trong đầu đều đình trệ, nắm đấm bằng hỏa diễm kim sắc dừng lại trên đỉnh đầu Triệu Tiễn, cách đối phương chừng mười trượng.

- Ngươi nói cái gì!

Gương mặt hắn trở nên vô cùng âm hàn.

- Ta nói vậy mà ngươi còn chưa hiểu sao? Triệu Linh Tú đang ở trong tay ta, nếu ngươi muốn nhìn thấy nàng ta một lần nữa, tốt nhất là đừng ra tay giết ta, một khi ta chết rồi, Triệu Linh Tú cũng không sống được.

Ánh mắt Triệu Tiễn hơi buông lỏng, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đứng lên từ trong hố, phủi bụi đất trên người mình xuống, giọng điệu chậm rãi.

- Ngươi nói Tú nhi đang ở trong tay ngươi à, có bằng chứng gì không? Ngươi đừng cho rằng chỉ vì một câu nói miệng linh tinh của mình mà ta có thể tha mạng cho ngươi.