Ầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, kinh thiên động địa.
Trong sơn cốc, hào quang một đỏ, một vàng thỉnh thoảng tung bay, khi thì đan vào cùng một chỗ, khi thì xông tới đầy điên cuồng, tạo thành từng đợt sóng khí lưu động cực kỳ cuồng bạo, quét sạch toàn bộ sơn cốc.
Những nơi chúng đi qua, núi văng tung tóe, sông bị san bằng, cuồng phong tàn sát bừa bãi, không ai nhìn thấy rõ vật gì.
Đám người Triệu Tiễn bay lên không trung đầy vội vã, né tránh xa xa, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Sâu trong hai luồng quang mang hai màu, lĩnh vực Xích Sắc Hỏa Diễm của Thạch Mục đang run rẩy kịch liệt, hệt như sắp bị tán loạn.
Thế nhưng gương mặt hắn hoàn toàn không có dấu hiệu bối rối nào, kim quang lấp lóe trong hai mắt, vô số kim sắc hỏa diễm nhanh chóng bộc phát từ trên người.
Đám kim sắc hỏa diễm này khác hoàn toàn với kim sắc hỏa diễm của Tiên Tướng Hỏa Đồ kia, nó tản mát ra khí tức cao quý.
Miệng Thạch Mục lẩm bẩm, hai tay vung lên như cánh chim, tạo thành hàng loạt tàn ảnh, kim sắc hỏa diễm đang cuộn trào mạnh mẽ tức thì hội tụ lại một chỗ, ngưng tụ thành hư ảnh Hỏa Phượng cực lớn.
Hư ảnh Hỏa Phượng phát ra thanh âm phượng minh cực kỳ mỹ lệ, nó vỗ cánh bay nhào ra, đụng vào hư ảnh thái dương màu vàng do Hỏa Đồ tạo ra.
Ầm ầm ầm!
Hư ảnh thái dương lập tức chấn động kịch liệt, hào quang cực nóng bên ngoài vặn vẹo, rung động lắc lư, bắn ra vô số ánh lửa màu vàng, nhưng lại không đánh tan được uy lực của hư ảnh Hỏa Phượng, dường như sắp vỡ vụn trong nháy mắt.
- Đây chính là... Niết Bàn Phượng Diễm! Thì ra là ngươi đã dung hợp nó rồi... A! Thạch Mục, ta muốn ngươi phải chết!
Hỏa Đồ vừa thấy cảnh này, gương mặt lập tức vặn vẹo, gào thét điên cuồng.
- Thạch Minh Chủ!
Triệu Chu Minh cũng biểu lộ sự khiếp sợ của mình, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục có chút phức tập.
- Cuộc đại chiến sắp diễn ra rồi, ta không thể quan tâm các ngươi được, hai người các ngươi rời khỏi đây trước đi.
Thạch Mục mở miệng nói, bả vai run lên, phát ra một luồng sức mạnh dịu hòa đưa Triệu Chu Minh và Thải Nhi đi ra ngoài thật xa.
Sau đó, tâm niệm của hắn vừa vận động, thu hồi lĩnh vực hỏa diễm của mình, nhìn về phía Hỏa Đồ.
Lĩnh vực này tiêu hao chân khí quá nhiều, hiện tại đối thủ của hắn chính là Tiên Tướng Thiên Đình Hỏa Đồ, là một tồn tại trung kỳ Thần Cảnh, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tu vi giống hệt như hắn, hắn không thể lãnh đạm mảy may.
Giờ phút này, Hỏa Đồ đã đánh mất vẻ điềm tĩnh thong dong trước đó, cặp mắt như muốn phóng hỏa, hai tay xoay vòng bấm pháp quyết cực nhanh, ngọn lửa bùng phát khắp toàn thân, trong đám hỏa diễm đó ẩn chứa hư ảnh của một con cầm điểu kỳ lạ.
Con quái điểu này khá giống Phượng Hoàng, nó có ba chân, toàn thân bao phủ bởi hỏa diễm kim sắc, cặp mặt đỏ như màu máu, khiến cho người ta có cảm giác hung ác tàn bạo.
- Grào!
Miệng Hỏa Đồ gào thét, hai tay vung vẩy, hư ảnh quái điểu bắn ra, nó lóe lên rồi bay vào trong hư ảnh thái dương màu vàng.
Hư ảnh thái dương màu vàng lập tức ổn định trở lại, hơn nữa biến hóa nhanh chóng, rốt cuộc trở thành một con quái điểu ba chân màu vàng cực lớn.
Uy áp đáng sợ từ quái điển tản ra, vượt qua cả cấp độ trung kỳ Thần Cảnh, gần như đã đạt đến cảnh giới hậu kỳ Thần Cảnh trong truyền thuyết.
- Thạch tiểu tử, cẩn thận một chút, đây chính là hung thú Thái Cổ Tam Túc Kim Ô! Cái thằng mặc đồ đỏ này hẳn là hậu duệ của một Thượng Cổ Yêu Tộc có lai lịch không nhỏ đâu, e rằng hắn ta có một chút huyết mạch Tam Túc Kim Ô tinh thuần. Hèn gì hắn muốn lấy Niết Bàn Phượng Diễm cho bằng được, chỉ cần cắn nuốt Niết Bàn Phượng Diễm thì có thể kích thích huyết mạch Tam Túc Kim Ô, thậm chí có thể khiến Tam Túc Kim Ô tiến hóa tạo thành chân thứ tư, đến lúc đó rất có thể sẽ đột phá bình chướng của thế giới này, phi thăng lên thượng giới.
Thanh âm Thủy Linh Tử vang lên, vô cùng ngưng trọng.
Thạch Mục vừa nghe xong, sắc mặt hắn không khỏi biến hóa.
Nhưng vào lúc này, quái điểu ba chân giương rộng đôi cánh, thân hình hóa thành một luồng sáng, đụng vào hư ảnh Hỏa Phượng.
Móng vuốt cực lớn của con quái điểu ba chân bỗng nhiên vung lên, ba chân khổng lồ dài chừng nghìn trượng chộp thẳng vào hư ảnh Hỏa Phượng.
Ầm!
Hư ảnh Hỏa Phượng trúng đòn nghiêm trọng, bị đánh bay ra ngoài hơn mười dặm.
Thạch Mục biến sắc, vội vàng ngưng thần điều khiển hư ảnh Hỏa Phượng, từng luồng sức mạnh hỏa diễm bắn ra từ trong cơ thể hắn, dung nhập vào hư ảnh Hỏa Phượng.
Ngọn lửa bao chung quanh hư ảnh Hỏa Phượng bùng lên cao hơn, nó lập tức ổn định thân hình, thậm chí cô đọng hơn trước rất nhiều, uy áp tăng lên theo từng nấc.
Phù! Phù!
Nó há miệng thật lớn, phun ra hàng trăm cầu lửa màu vàng lớn bằng òa nhà, mỗi quả cầu lửa đều tản mát ra chấn động pháp tắc mãnh liệt, mang theo một chiếc đuôi lửa dài, giống hệt như cơn mưa sao chổi, chúng nhanh chóng bay đến Tam Túc Kim Ô.
Ầm ầm ầm!
Đám cầu lửa màu vàng này nổ mạnh, hóa thành sóng lửa kim sắc cuồn cuộn, đẩy Tam Túc Kim Ô lui lại mấy bước.
Ánh lửa trong mắt Hỏa Phượng lóe lên, phát ra một tiếng phượng minh, rồi trở mình đánh sống đánh chết với Tam Túc Kim Ô.
Ầm ầm ầm!
Dư âm của cuộc chiến tản mát ra đủ để khiến cho những ngọn núi cạnh sơn cốc sụp đổ hoàn toàn, chẳng khác nào đám giấm mỏng manh, từng ngọn núi hóa thành vô số đá vụn. Chỉ trong nháy mắt, khu vực cạnh sơn cốc bị san thành bình địa, địa hình nơi này bị thay đổi triệt để.
Đám người Triệu Tiễn vội vàng bay ra xa chút nữa, Thải Nhi và Triệu Chu Minh cũng bay về sau rốt rít, tránh để chịu ảnh hưởng.
Tuy rằng Thạch Mục đã dung hợp Niết Bàn Phượng Diễm, nhưng trong cơ thể hắn không có huyết mạch Thiên Phượng chính thức, không thể phát huy hoàn toàn uy lực của Niết Bàn Phượng Diễm
Hư ảnh Hỏa phượng nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, bị buộc lui về sau không ngừng, trên người nó có rất nhiều vết thương cực lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật không chịu nổi.
Thạch Mục thấy tình cảnh này, sắc mặt dần dần trầm xuống, nhưng trong lòng hoàn toàn không có chút nào bối rối.