Huyền Giới Chi Môn

Chương 1289: Cửa ải thứ ba (1)




Ngay tại thời điểm Thạch Mục và Phùng Ly trò chuyện, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng động “Ken két“.

Hai người theo tiếng vọng nhìn lại, thấy cách đó không xa mặt đất lần nữa nứt ra, một cột đá màu đen từ bên trong từ từ dâng lên, phía trên cột đá là cái thạch đôn hình tròn, phía trên để một hộp đá.

- Lần này sẽ lại trống không nữa chứ?

Con mắt Phùng Ly chăm chú nhìn hộp đá, nửa thật nửa đùa nói.

Thạch Mục nghe vậy, chẳng qua là cười nhạt một cái, không có nói chuyện, ánh mắt đồng dạng nhìn về hộp đá.

Hộp đá từ từ mở ra, lúc này bên trong không phải trống không có một vật gì, mà là đặt một bộ chiến giáp đen đỏ hai màu, nhưng mà xem ra đã rất cũ kỹ, bề mặt tản ra hào quang hai màu đen đỏ nhàn nhạt, có chút ảm đạm, gần như lúc nào cũng có thể tắt đi.

Trong mắt Thạch Mục chợt hiện lên vẻ thất vọng, thì ra là một bộ chiến giáp.

Bộ chiến giáp này năm xưa hoặc có thể là có chút bất phàm, nhưng hôm nay xem ra đã mất đi phần lớn linh lực, hẳn là bởi vì tồn tại ở chỗ này quá lâu, dẫn đến linh lực tiêu tán.

Phùng Ly nhìn chiến giáp đen đỏ này, trong mắt lại nổi lên vẻ vui mừng.

- Phùng huynh dường như rất thích chiến giáp này, vậy thì thu lấy đi. Nhưng mà chiến giáp này dường như tổn thất rất nhiều linh lực, muốn phục hồi như cũ, chỉ sợ phải mất một phen công phu.

Thạch Mục nói.

Hắn đã có Cửu Long Tỏa Kim giáp, đối với các loại bảo vật chiến giáp, đã không cần thêm nữa.

Hơn nữa cái bộ chiến giáp này ngoại trừ hỏa diễm chi lực, còn ẩn chứa một loại lực lượng không biết tên thuộc tính u ám khác, so với công pháp hắn tu luyện lại không phù hợp lắm.

- Cái này... Được thôi, nếu Thạch huynh nói như vậy, ta thu chiến giáp này vậy, cửa ải tiếp theo không cần biết phần thưởng là cái gì, cũng đều cấp cho Thạch huynh.

Phùng Ly hơi chần chờ, nhưng mà lập tức nói.

Thạch Mục cười cười, gật gật đầu.

Phùng Ly tiến lên vài bước, hít một hơi thật sâu, lấy ra chiến giáp đen đỏ từ trong hộp đá, đưa tới trước mắt đánh giá, trên mặt mơ hồ xuyên thấu ra vẻ kích động.

- Đúng rồi, Phùng huynh, ngươi lúc trước dùng cái pho tượng thạch hầu để mở ra cửa đá kia, có thể... cho ta nhìn một chút hay không?

Thạch Mục hỏi.

- Ngươi nói là cái này?

Phùng Ly rời mắt khỏi hắc hồng chiến giáp ngẩng đầu lên, lật tay lấy ra cái pho tượng con khỉ hai tay che mắt kia.

- Chính là vật này.

Thạch Mục gật gật đầu.

- Vật này chẳng qua là chìa khóa cơ quan của chỗ này, cũng không có tác dụng gì khác, Thạch huynh nếu thích vật này, đưa cho huynh là được rồi.

Phùng Ly không để ý phất tay ném pho tượng cho Thạch Mục, tiếp tục nhìn ngắm chiến giáp trong tay.

Thạch Mục tiếp nhận pho tượng, ánh mắt có chút kích động.

Trong pho tượng thạch hầu của hắn có ẩn giấu phương pháp tu luyện Hạo Thiên Thánh Diễm, trong pho tượng của Phù Đà có chứa “ Thiên Hỏa thần thể công “, pho tượng của Phùng Ly sẽ có cái gì?

Hắn lấy lại bình tĩnh, phóng ra thần thức dò xét vào trong pho tượng thạch hầu ở trong tay, nhanh chóng tìm được nốt vật thể màu trắng tương tự, tâm niệm vừa động, thần thức dò xét vào trong đó.

Ông!

Vô số bạch sắc thần văn từ bên trong bay ra, lần này văn tự nhiều hơn rất nhiều so với hai pho tượng trước, liên tiếp dung nhập vào trong đầu óc Thạch Mục.

Thạch Mục kềm chế sự kích động trong lòng, xem thật nhanh những thần văn này, sau một hồi lâu mới đại khái nhìn qua hết một lần, trên mặt lộ ra một chút mừng rỡ, đồng thời cũng có chút thất vọng.

Lần này thần văn trong pho tượng cũng không phải là công pháp thần diệu gì, mà là một môn đại trận thời thượng cổ cực kỳ lợi hại, là phương pháp bày trận tên “Lưỡng Nghi Ly Địa Huyễn Hỏa Trận“.

Theo lời thuật trong đó, môn trận pháp này có thể thông xuống dung nham chi lực dưới lòng đất, dùng sức mạnh điều động ra, nhằm làm pháp trận chi nguyên.

Đại trận một khi bố trí thỏa đáng, trận pháp liền có thể tự động rút lấy hỏa diễm chi lực trong lòng đất, cuồn cuộn không ngừng thu được Xích Diễm chi lực, tự cấp tự túc, sau thời gian dài vận chuyển, dùng cho việc bảo vệ sơn môn thì không có gì thích hợp hơn.

Thạch Mục trong lòng có chút kỳ quái, Huyền Hỏa Thượng Nhân lưu lại trận pháp trong pho tượng này như vậy làm cái gì?

Không biết hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lưu lại cái gì trong pho tượng thì toàn bằng tâm ý của Huyền Hỏa Thượng Nhân, môn đại trận nayỳ hắn tuy rằng chưa dùng tới, nhưng mà nghĩ lại nghĩ lại, ngược lại có thể dùng để bố trí trong Di Thiên Cự Viên tộc, với uy lực trận pháp này, xem ra tuyệt đối không dưới Hộ tinh đại trận của Bàn Quy tộc.

Hắn đang trầm ngâm, vách đá trước mặt truyền đến một trận “Ken két” vang dội, nứt ra bên cạnh, lộ ra một cái lối đi.

Thạch Mục thu hồi pho tượng, Phùng Ly cũng thu hồi hắc hồng chiến giáp.

Thạch Mục nhìn Phùng Ly một cái, do dự một chút, không có đem bí mật của pho tượng thạch hầu nói cho Phùng Ly biết.

Đây cũng không phải hắn cố ý dấu không nói, nếu như trong pho tượng của Phùng Ly ẩn tàng một môn thần thông, hắn thật ra thì sẽ chia sẻ, nhưng mà trong pho tượng này chẳng qua là một môn đại trận, lấy cá tính độc lai độc vãng của Phùng Ly như vậy, xem ra không dùng vào việc gì.

Hơn nữa nói ra chuyện này, giải thích khó tránh khỏi phiền toái.

- Đi thôi.

Thạch Mục lật tay lấy ra pho tượng thạch hầu của hắn.

- Pho tượng thạch hầu thứ ba quả nhiên nằm trong tay Thạch huynh.

Phùng Ly thấy được pho tượng thạch hầu trong tay Thạch Mục, ngẩn ra, cười nói.

- Vật này ta cũng tình cờ có được mà thôi, căn cứ vật này chỉ dẫn, mới tìm được nơi này.

Thạch Mục không tỏ rõ ý kiến nói.

Phùng Ly nghe vậy gật gật đầu.

- Đi thôi!

Hai người cất bước đi vào thông đạo.

Sau một lúc đi xuyên qua bên trong lối đi, Thạch Mục và Phùng Ly rất nhanh sau đó liền đi tới trước cửa đá thứ ba.