Huyền Giới Chi Môn

Chương 1281: Huyền Hỏa Bí Cảnh (1)




- Thạch huynh, chân khí bị giam cầm. Chúng ta cũng không khác biệt so với những gia hỏa Kim Viên Tộc này. Thậm chí còn không bằng bọn họ.

Phùng Ly hỏi.

Giọng hắn vừa thốt ra, “Ầm” một tiếng. Bóng người thoáng hiện. Một nam tử Kim Viên Tộc từ trên trời rơi xuống, vừa lúc rơi ở gần chỗ của hai người Thạch Mục.

Người này lăn một hồi rồi bò dậy. Thoạt nhìn hắn cũng không bị thương quá nặng.

Hoàng Cân Lực Sĩ kia giống như tia chớp, bay nhào đến. Xem ra bộ dạng là không giết chết hắn thì không thu tay.

Trên mặt nam tử Kim Viên Tộc lộ ra vẻ sợ hãi. Chỉ có điều khi ánh mắt của hắn thấy hai người Thạch Mục, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm. Hắn lao người về phía vị trí hai người đang đứng. Hoàng Cân Lực Sĩ lập tức đuổi theo.

Khoảng cách hai bên cũng không phải quá xa. Thoáng cái, nam tử Kim Viên Tộc liền đến trước người của hai người. Thân hình hắn lắc một cái, đã lướt qua hai người.

Hoàng Cân Lực Sĩ gần như đồng thời bay nhào tới. Chỉ có điều lúc này hai người Thạch Mục lại xuất hiện ở trước mặt nó.

Hoàng Cân Lực Sĩ thấy hai người Thạch Mục, lập tức thay đổi mục tiêu công kích. Hai tay hắn giống như độc rồng xuất động đan xen đánh ra, hóa thành một mảnh quyền ảnh dày đặc. Trong một tiếng nổ lớn đáng sợ vang lên, hắn lần lượt đánh về phía Thạch Mục và Phùng Ly.

Trong lòng Phùng Ly giận dữ. Chỉ có điều hắn không để ý tới việc công kích nam tử Kim Viên Tộc này. Hắn lắc mình tránh sáng bên cạnh.

Thạch Mục khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn nam tử kim viên này. Thân thể hắn lại không nhúc nhích, đánh ra một chưởng, nghênh đón về phía nắm đấm Hoàng Cân Lực Sĩ.

Một tiếng động khẽ vang lên!

Nắm đấm của Hoàng Cân Lực Sĩ bị Thạch Mục giữ lại. Hư không xung quanh vặn vẹo lắc lư một hồi, chỉ có điều rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Mặc cho Hoàng Cân Lực Sĩ kích phát nắm đấm như thế nào, hắn hoàn toàn không có cách nào đi tới một phân.

Lúc này Phùng Ly và nam tử Kim Viên Tộc kia cũng không có trốn xa. Khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt bọn họ lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Bàn tay Thạch Mục chập lại, nắm lấy nắm đấm của Hoàng Cân Lực Sĩ, cánh tay lôi kéo về phía sau.

Thân thể Hoàng Cân Lực Sĩ lập tức bị lôi kéo. Hắn ra sức giãy dụa cũng không hề có tác dụng, giống như một trẻ nhỏ đang tùy ý loay hoay.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Tay kia đột nhiên trở nên mơ hồ, đánh một quyền vào ngực Hoàng Cân Lực Sĩ.

Răng rắc!

Một tiếng động vang lên. Thân thể vô cùng rắn chắc của Hoàng Cân Lực Sĩ ở trước mặt Thạch Mục lại giống như một tờ giấy mỏng, dễ dàng bị xuyên thủng. Ngực bị đánh ra một cái lỗ lớn.

Thân thể Hoàng Cân Lực Sĩ lay động một cái, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, bất động.

Mấy người ở gần đó chú ý tới tình huống nơi này, thần sắc trên mặt bọn họ đều thoáng ngẩn người.

Đây chính là Hoàng Cân Lực Sĩ đầu tiên bị đánh chết!

Những Hoàng Cân Lực Sĩ kia chợt dừng công kích. Hình như bọn họ cảm ứng được một Hoàng Cân Lực Sĩ đã bị giết. Tất cả đều quay đầu nhìn về phía Thạch Mục.

Sau một khắc, mười bảy Hoàng Cân Lực Sĩ xung quanh phát ra tiếng gầm lên giận dữ, hóa thành mười bảy bóng đen, giống như tia chớp lao về phía Thạch Mục.

Đám người Phù Đà nhân cơ hội lui qua một bên, chấn động kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Thạch huynh, cẩn thận!

Tuy rằng vừa chính mắt thấy được Thạch Mục đánh chết một con Hoàng Cân Lực Sĩ. Chỉ có điều lúc này lại là mười bảy con. Trong lòng Phùng Ly có chút lo lắng kêu lên.

Thạch Mục không nói một lời, thân thể thoáng một cái, hóa thành một bóng đen mơ hồ biến mất ngay tại chỗ.

Sau một khắc, hư không trước người một Hoàng Cân Lực Sĩ sóng chấn động. Một bóng người hiện ra, chính là Thạch Mục.

Hoàng Cân Lực Sĩ phản ứng cực nhanh, lập tức một quyền đánh ra. Chỉ có điều nắm đấm của hắn còn không có đánh ra phân nửa.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên!

Thân thể Hoàng Cân Lực Sĩ giống như cọng rơm rạ bay ngược ra, hung hăng nện ở trên mặt đất hơn mười ngoài trượng. Trước ngực hắn xuất hiện một lỗ lớn xuyên qua thân thể. Hắn lộn mấy vòng, sau đó bất động.

Thân thể Thạch Mục lắc một cái, lại hóa thành liên tiếp những tàn ảnh màu đen. Sau một khắc hắn xuất hiện ở bên cạnh một Hoàng Cân Lực Sĩ khác cách đó mấy trượng.

Lần này không đợi Hoàng Cân Lực Sĩ làm ra bất kỳ hành động nào, nắm đấm của hắn đã nhanh như tia chớp xuyên qua lồng ngực của đối phương, đánh hắn bay thẳng ra ngoài.

Trong thời gian tiếp theo, bóng hình Thạch Mục liên tục lóe lên, hóa thành từng bóng đen khiến người ta hoa cả mắt, lướt qua cổ của một Hoàng Cân Lực Sĩ bên cạnh.

Ầm ầm ầm!

Từng thân thể Hoàng Cân Lực Sĩ giống như lá rụng trong trận cuồng phong, chỉ trong mấy hơi thở liền bị đánh bay, sau đó nặng nề đập xuống đất, hoàn toàn hóa thành vật chết, thân thể không nhúc nhích.

Đám người Phùng Ly há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng!

Nhất là đám người Phù Đà. Vừa rồi, bọn họ đã cùng những Hoàng Cân Lực Sĩ kia giao đấu, biết rõ sự lợi hại của bọn họ. Nhưng những Hoàng Cân Lực Sĩ gần như không chê vào đâu được, ở trước mặt Thạch Mục lại yếu ớt giống như một đứa bé, căn bản không còn sức đánh trả.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi.

Một người đáng sợ như thế, bọn họ còn muốn có ý định không tốt đối với hắn, thậm chí còn nói những lời cay nghiệt về hắn.

Nếu như lúc này đối phương tính sổ cùng bọn họ...

Trong lòng Phù Đà run rẩy, phía sau lưng lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.

Vào thời khắc này, phù văn trên vách tường xung quanh lại nhất thời sáng lên. Sau đó sóng chấn động kỳ dị bên trong toàn bộ không gian biến mất.

- A! Thân thể khôi phục lại bình thường!

- Lực lượng cầm cố đã biến mất!

Đám người Kim Viên Tộc lộ ra vẻ mừng rỡ. Theo sóng chấn động kỳ dị biến mất, chân khí bên trong cơ thể của bọn họ khôi phục bình thường.

Phù Đà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vận chuyển chân khí mấy chu thiên. Sau khi thấy không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm, đưa ánh mắt đề phòng nhìn về phía Thạch Mục.

Khôi phục chân khí, hắn mới có một chút lòng tin để đối đầu với Thạch Mục.

- Thạch huynh, không ngờ thực lực của ngươi đạt được trình độ đáng sợ như vậy.

Phùng Ly đi tới bên cạnh Thạch Mục, cười nói.

- Chẳng qua là rèn luyện thân thể rắn chắc một chút mà thôi.

Thạch Mục cười nhạt.

Vào thời khắc này, trên vách tường đối diện cửa đá lối vào hiện ra mảng lớn ánh sáng màu đỏ, ngưng tụ thành một mặt tường ánh sáng. Phía trên hiện ra từng thể chữ giống như con nòng nọc màu đỏ. Lại là thần văn thượng cổ.

Vách đá phía dưới tường ánh sáng chậm rãi tách ra hai bên.

Cạch một tiếng. Nó lộ ra một lối đi.

Mọi người tất nhiên đều chú ý tới tình huống như vậy. Tất cả đều đi tới gần bức tường ánh sáng.

Lúc này Kim Viên Nhất Tộc chỉ còn lại có khoảng mười người, đứng cách xa hai người Thạch Mục một chút.

- Đây là văn tự gì?

Phùng Ly sờ sờ cằm, cau mày nói.

Đám người Phù Đà đứng ở một bên cũng lộ ra thần sắc mờ mịt. Hiển nhiên bọn họ cũng không nhận biết những văn tự này.