Huyền Giới Chi Môn

Chương 1273: Động tĩnh khác thường (1)




Thải Nhi đứng ở trên một thân cây gần đầm nước, trong miệng ngậm mấy linh quả màu xanh lam không biết đã tìm được từ đâu ra. Nó ăn vui vẻ tới quên cả trời đất.

Đột nhiên ánh mắt nó chợt biến đổi, ném mấy linh quả trong miệng còn chưa kịp nuốt vào qua một bên, ánh mắt nhìn về phía đầm nước.

Trong đầm nước chợt lăn lộn kịch liệt, dâng lên vô số sóng lớn, tản ra từng trận hào quang màu xanh lam lưu chuyển. Thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Ầm!

Ánh sáng màu xanh lam lóe lên. Một bóng người từ trong đầm nước bay ra. Đó chính là Thạch Mục.

Hắn ở giữa không trung trở mình, sau đó đứng lơ lửng ở trên bầu trời.

Giờ phút này hai mắt hắn nhắm nghiền. Toàn thân hắn bị lưu quang màu xanh lam trong suốt lấp lánh bao trùm, giống như toàn thân khoác một y phục dệt bằng nước suối màu xanh lam. Mơ hồ có tiếng ồn ào xôn xao từ trong ánh sáng truyền ra.

Ở bên cạnh hắn, một đám ánh sáng trắng lơ lửng, hơi lắc lư, hình như đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thạch Mục.

Thạch Mục bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét dài, khiến cả tòa Bách U Cốc vốn đang yên tĩnh, chấn động tới mức không ngừng có tiếng động vang vọng, một lúc lâu mới dừng lại.

Sau một lúc lâu, ánh sáng màu xanh lam trên toàn thân hắn điên cuồng phun ra một hồi, sau đó mới chậm rãi biến mất.

Hắn mở mắt ra. Trong mắt hắn hiện ra vẻ vui mừng.

Hơn nửa năm khổ luyện, mượn lực lượng của Lam Miểu Chân Thủy, lực thủy Cửu Chuyển Huyền Công bát chuyển không ngờ đạt tới cảnh giới tiểu thành không thể tưởng tượng nổi.

Loại tốc độ này, quả thực có thể dùng đột nhiên tăng mạnh để hình dung!

Cùng lúc đó, trong đầm nước phía dưới, tất cả ánh sáng màu xanh lam tản ra đã biến mất.

Thạch Mục thở dài. Trong khoảng thời gian này, Lam Miểu Chân Thủy bên trong linh tuyền đã bị hắn và Thủy Linh Tử chia sạch sẽ. Tiếp theo còn muốn tăng nhanh tu luyện bát chuyển, đã là chuyện không thể nào làm được.

- Thạch Đầu!

Thải Nhi giang cánh bay tới, cực kỳ linh hoạt hạ xuống trên vai Thạch Mục.

Nó nhìn về phía đốm sáng màu trắng bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia thần sắc chán ghét.

Về sự tồn tại của Thủy Linh Tử, từ lmấy tháng trước, Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục đột phá đến Thần Cảnh, nó cũng đã biết.

Đối với thần hồn thượng cổ này, nó theo bản năng không có tình cảm gì, thậm chí có chút chán ghét.

Thạch Mục bỗng nhiên nhíu mày, cổ tay lật một lần, lấy ra khối trận bàn kia.

Chỉ thấy trên trận bàn có ánh huỳnh quang lưu chuyển, giống như gợn sóng nhộn nhạo. Từ trong đó hiện ra ảo ảnh của đại trưởng lão và Lục Quỳ Chung.

- Đại trưởng lão, Lục tộc trưởng, trên Vũ Nham Tinh xảy ra chuyện gì sao?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

Từ khi hắn bế quan tới nay, thế cục trên Vũ Nham Tinh dần dần ổn. Vì không quấy rầy Thạch Mục tu luyện, đại trưởng lão chưa từng liên lạc với hắn. Cho nên khi hắn nhận được tin tức do đại trưởng lão đưa tới, tất nhiên là có chút kinh ngạc. Theo bản năng hắn tưởng Vũ Nham Tinh đã xảy ra biến cố gì.

- Khởi bẩm tộc trưởng, trên Vũ Nham Tinh tất cả đều tốt cả. Thật sự không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là Thiên Đình bên kia hình như có chút động tĩnh khác thường.

Đại trưởng lão hiển nhiên biết Thạch Mục lo lắng, lập tức nói.

Lần này hướng đi của Thiên Đình rất khác thường. Ban đầu hắn vốn cũng không muốn kinh động Thạch Mục. Nhưng càng nghĩ, cuối cùng hắn vẫn quyết định đưa tin cho Thạch Mục. Dù sao hiện tại Thạch Mục thân là minh chủ liên minh. Chuyện lớn vẫn cần hắn ra quyết định.

- Chẳng lẽ Thiên Đình lại tăng binh?

Chân mày Thạch Mục nhíu lại, hỏi.

- Không. Thiên Đình không những không có tăng binh, trái lại đột nhiên dừng giao chiến cùng chúng ta, không chủ động đánh Vũ Nham Tinh chúng ta nữa. Hơn nữa đội ngũ chúng ta phái đi tập kích quấy rối cũng phát hiện. Theo bên ta quan sát, ý chí chiến đấu của đại quân Thiên Đình không cao. Mỗi lần chỉ ngăn cản thế tấn công của quân ta là được, rất ít khi trắng trợn phản kích.

Đại trưởng lão nói.

- Chẳng lẽ Thiên Đình bị chúng ta dọa cho sợ, không dám lớn lối?

Thải Nhi nghiêng đầu qua một bên, nghi ngờ nói.

Thạch Mục trầm ngâm một lát, sau đó nói:

- Mặc dù không cách nào biết được ý đồ thật sự của bọn họ, tuy nhiên vẫn phải đề phòng đây là do Thiên Đình cố ý bày ra nghi trận, muốn chúng ta lơ là thiếu cảnh giác, sau đó lại tùy thời cắn trả.

- Ừ. Chúng ta cũng có suy nghĩ về phương diện này. Cho nên đối với chuyện này vẫn luôn chưa hề thả lỏng.

Thần sắc đại trưởng lão ngưng trọng nói.

- Đúng rồi, Thạch minh chủ. Theo tin tức từ tộc quần ở khu vực tinh vực Thiên Hà bị chiếm lĩnh vực truyền đến nói, bắt đầu từ ba tháng trước, Thiên Đình liền điên cuồng đào lấy linh thạch trong khu vực chiếm lĩnh. Có không ít tinh cầu ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một năm, đã biến thành phế tinh.

Lục Quỳ Chung nói.

- Đại quân Thiên Đình bắt đầu dừng giao chiến cùng chúng ta, chuyện này thực sự bắt đầu từ khi nào?

Sau khi Thạch Mục nghe xong, chân mày nhíu chặt, hỏi.

- Cũng chính là khoảng chừng ba tháng trước... Ngay từ đầu chúng ta còn không dám xác định. Sau khi trải qua nhiều mặt tra xét, loại tình huống này giằng co trong một khoảng thời gian, chúng ta mới xác nhận. Minh chủ ngươi cảm thấy giữa hai chuyện này có liên hệ sao?

Lục Quỳ Chung nói.

- Thủy Linh Tử, ngươi ở bên cạnh Nam Cung Cảnh thời gian không ngắn. Ngươi hẳn cũng biết có chuyện gì chứ?

Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía ánh sáng trắng đang lơ lửng trên không trung, mở miệng nói.

Ánh sáng trắng hơi lóe lên. Từ trong đó hiện ra gương mặt Thủy Linh Tử.

- Cái này ta cũng không rõ lắm... A, hình như mơ mơ hồ hồ nghe Nam Cung Cảnh và Bì Lô có nhắc qua... Hình như nói là, có vạch ra một kế hoạch lớn muốn thực hiện... Cần chuẩn bị số lượng linh thạch cực kỳ khủng khiếp.

Thủy Linh Tử có chút không xác định nói.

- Mơ mơ hồ hồ? Hình như? Hình như? Gia hỏa này thế nào lại không đáng tin cậy như thế. Nói hồi lâu, hoàn toàn giống như chưa nói gì.

Thải Nhi bất mãn nói.

- Hắc hắc... Cái này... Ta không mấy quan tâm tới cái này... Cho nên...