Huyền Giới Chi Môn

Chương 1203: Thập Nhị Tiên Tướng (1)




- Các hạ cũng không kém.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn thẳng vào người nam tử áo bào màu trắng, gằn từng chữ.

- Sau này còn gặp lại.

Nam tử áo bào màu trắng liếc mắt nhìn Thạch Mục, thân hình lắc một cái, hóa thành một ánh sáng trắng mơ hồ, bay về phía xa, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời.

Thạch Mục nhìn theo bóng dáng người này rời đi xa, ánh mắt lóe lên.

- Tộc trưởng, ngươi không sao chứ?

Đại trưởng lão đã đi tới, trong mắt đầy vẻ vừa mừng vừa sợ.

Thạch Mục nhìn về phía đại trưởng lão, khẽ lắc đầu một cái.

Lúc này, người của các tộc khác đều đã đi tới. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thạch Mục đầy vẻ cung kính.

Nam tử áo bào màu trắng bất ngờ xuất hiện này đã thể hiện ra thực lực, chỉ sợ là tất cả tồn tại Thần cảnh ở đây cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ. Nhưng người này cuối cùng cũng chỉ có thể cùng Thạch Mục đánh cân sức ngang tài.

Yêu tộc từ xưa lấy cường giả vi tôn. Về điểm này, ở tinh vực Thiên Hà tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Năm đó Bạch Viên Lão Tổ chính là cường giả đứng đầu trong tám tộc Hoang Cổ. Ở dưới sự dẫn dắt hắn, tám tộc Hoang Cổ và Bách tộc Thiên Hà không khiếp sợ thế lực Thiên Đình, đối đầu chu toàn, gần như đứng ở thế bất bại.

Hiện tại, Thạch Mục đối mặt với tồn tại Thần cảnh của Thiên Đình, tu vi cao với mình, bình tĩnh ứng phó. Không chỉ có ở thời khắc chỉ mành treo chuông, chỉ dựa vào sức một mình, từ trong tay đối phương cứu nhị trưởng lão trong tộc, còn cùng đối phương va chạm lực lượng, làm cho đối phương kiêng kỵ phải rời đi.

Phần can đảm này, phần thực lực này, tất nhiên khiến người ta tự nhiên dâng lên lòng kính trọng.

Qua cảnh tượng như vậy, cũng khiến cho mọi người hoàn toàn vui lòng phục tùng đối với Thạch Mục.

Có thể nói, đến lúc này, Thạch Mục mới xem như là hoàn toàn thu phục tâm của mọi người tại đây.

Bạch Phi nhìn Thạch Mục, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi. Chỉ có điều nó thoáng cái đã trôi qua. Thay vào đó, là một niềm vui bất ngờ.

- Đại trưởng lão, ngươi kiến thức rộng rãi, có nhận ra được người vừa nãy là ai hay không?

Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi.

Những người khác vừa nghe vậy, ánh mắt đều nhìn về phía đại trưởng lão.

Mặc dù Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đã lánh đời nghìn năm, nhưng đại trưởng lão trong tộc là một trong năm nhân vật đi theo Bạch Viên Lão Tổ thống lĩnh Thiên Hà ngày đó. Danh vọng ở trong các tộc không nhỏ. Chuyện hắn biết, tất nhiên vượt xa hơn so với nhiều người khác.

Trong đôi mắt già nua của đại trưởng lão lóe lên một tia tinh quang. Sau một hồi lặng lẽ trầm xuống, hắn mới chậm rãi nói:

- Nếu ta không nhìn nhầm, người kia chắc là Băng Vương, vị xếp hạng thứ mười trong Thập Nhị Tiên Tướng của Thiên Đình, Nam Cung Cảnh!

- Thập Nhị Tiên Tướng?

Trên mặt Thạch Mục lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hắn chưa từng nghe qua cái từ này.

Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Hiển nhiên bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua cái gọi là Thập Nhị Tiên Tướng của Thiên Đình.

- Về phần lời đồn của Thập Nhị Tiên Tướng của Thiên Đình, ta cũng có nghe được một thấy. Nghe nói là thủ hạ Đế Quan của Thiên Đình là mười hai cường giả Thần cảnh có thực lực mạnh nhất, được Đế Quan trao tặng tiên vị, kết hợp lại gọi là Thập Nhị Tiên Tướng. Có người nói, mỗi người bọn họ đều có thực lực đạt đến trình độ kinh thiên động địa. Những thần cảnh của Cổ Man Tộc căn bản không có cách nào so sánh được với bọn họ. chỉ có điều…

Thư Hữu Kim nói xen vào, ánh mắt chấn động kinh sợ.

- Chỉ có điều cái gì?

An Hoa hỏi.

- Ngàn năm trước đây, sau khi trận đại chiến tuyệt thế diễn ra, mười hai người này đã không còn có một người nào xuất hiện ở trước mặt người đời. Có lời đồn nói, bọn họ đã chết ở trong trận đại chiến kia... Hiện tại xem ra, đây chỉ là lời đồn mà thôi.

Thư Hữu Kim thở dài, nói như thế.

Thạch Mục vừa nghe nói thế, trong lòng chấn động.

Những người khác ở xung quanh cũng đều kinh hãi. Ở trong Thiên Đình, còn có mười một người mạnh mẽ giống như nam tử áo bào màu trắng này.

Tin tức này giống như một sét đánh càn khôn, vang vọng ở trong lòng mọi người.

- Theo ta được biết, trong trận đại chiến ngàn năm trước kia, Thập Nhị Tiên Tướng có bị hao tổn. Từ lâu đã không còn đủ con số mười hai người. Hơn nữa mọi người cũng không cần lo lắng. Số lượng người của Thập Nhị Tiên Tướng tuy nhiều, nhưng lần này Thiên Đình cùng lúc tấn công nhiều tinh vực. Dưới tình huống tuyến tác chiến nhiều, sợ rằng phái tới tinh vực Thiên Hà tối đa cũng chỉ một người. Hắn cường thịnh mấy đi nữa, dù sao chỉ có một người mà thôi.

Đại trưởng lão chú ý tới vẻ sợ hãi trong mắt của mọi người xung quanh, mở miệng nói.

- Đúng vậy, chúng ta còn có Thạch minh chủ ở đây, có gì phải sợ?

Phương Trăn lớn tiếng nói.

Vừa nghe được lời nói này, lúc này mọi người mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên dễ coi hơn vài phần.

Không sai. Vừa rồi Thạch Mục không phải đã đuổi đi Thần Tướng thứ mười một sao?

Mọi người đều nhìn về phía Thạch Mục, đầy vẻ mong đợi.

Thần sắc Thạch Mục bình tĩnh, nhưng trong lòng đã không ngừng sôi trào.

Trong trận đại chiến vừa rồi, hắn và này nam tử áo bào màu trắng đều không có lấy ra hết toàn lực, căn bản không phân thắng bại. Nhưng chân khí trong cơ thể hắn vẫn tổn hao không ít. Sợ rằng sau này cần phải cố gắng điều tức khôi phục một phen mới được.

Có thể đây là bởi đối phương chỉ có một người. Đối với vài cấm chế bảo vệ tộc của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc có chút e ngại.

Nếu thật sự muốn đọ sức sinh tử với hắn, ai chết ai sống vẫn chưa biết được.

Thập Nhị Tiên Tướng dường như là một ngọn núi lớn, đặt ở trên trái tim của hắn.

Vốn cho là sau khi tiến giai Thần cảnh, những Thần Tướng Thiên Đình đó đã không còn gây ra sợ hãi. Ai có thể nghĩ được, trước đây hắn giao đấu chỉ là chiến lực cấp thấp của Thiên Đình.

Thạch Mục thở nhẹ ra một hơi thở, thần sắc khôi phục lại sự bình tĩnh.

Hắn buông long hai tay đang nắm chặt, ánh mắt lại trở nên kiên nghị, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Nên tới chung quy sẽ tới. Sợ hãi cũng vô ích.

Hắn nhất định phải nghênh đón khó khăn, san bằng những Thần Tướng ngăn cản ở trước mặt mình. Bằng không làm sao nói chuyện cùng mọi người.

- Các vị minh hữu, lần này để cho cường địch lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào, là do Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta thất trách. Khiến cho các vị bị sợ hãi, thật sự xin lỗi.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua ở trên người mọi người, cao giọng nói.

Thư Hữu Kim đối với chuyện vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi. Sau khi âm thầm trấn tĩnh lại tâm tình, hắn mới chậm rãi đi tới trước đài, cất giọng nói:

- Chuyện đột nhiên xảy ra, gia hỏa này rõ ràng không tầm thường, thật sự không trách được quý tộc. Huống hồ, nếu không có Thạch huynh đứng ra đánh bại kẻ địch, hắn cũng chưa chắc sẽ dễ dàng lui đi như thế.