Huyền Giới Chi Môn

Chương 1191: Manh mối của con khỉ đá (1)




Thạch Mục hít một hơi thật sâu, một lần nữa xem lại Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công.

Lần này, hắn xem vô cùng cẩn thận. Ngay cả một ít chi tiết nhỏ không đáng kể, bao gồm cả những chỗ lần trước chưa chú ý tới, cũng không có buông tha.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Thạch Mục từ trên quyển sách thu hồi lại. Trên mặt hắn hiện lên một sự trầm ngâm.

Từ trong những lời chú giải của Bạch Viên Lão Tổ ở trên quyển sách, hắn đó có thể thấy được, thân thể hắn cuối cùng cũng chỉ tu luyện tới thân thể viên mãn là đỉnh phong. Bởi vì không mở ra Huyết Hải, vô duyên với thân thể bất tử.

- Ta thật ra muốn xem thử, cảnh giới thân thể bất tử này có bao nhiêu huyền diệu!

Ánh mắt Thạch Mục sáng như sao, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tất nhiên phải tu thành thân thể bất tử.

Đối với một cảnh cuối cùng trong chín cảnh luyện thể là cái gì, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ.

Bất quá dưới mắt của bản thân, khoảng cách với một cảnh giới này còn có chút xa xôi. Mục tiêu hàng đầu vẫn là đánh tới thân thể bất tử trước.

Hắn lật tay thu hồi quyển sách. Hai tay giao nhau ở trước người, một tay nâng ngang, một tay dựng thẳng lên. Hai ngón tay cong lại, kết thành một thủ ấn cổ quái.

Mảng lớn ánh sáng màu trắng từ trên người hắn hiện ra. Đây chính là chân khí của Đại Phạm Bàn Vũ.

Chân mày Thạch Mục chợt nhíu lại.

Chẳng biết tại sao, chân khí Đại Phạm có phần không giống với trước đây. So với trước đây, nhiều hơn, nồng đậm hươn gấp mười lần.

Nếu như chân khí lúc trước là gỗ, hiện tại lại giống như là sắt thép.

Trong mắt Thạch Mục có chút kinh ngạc. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn chú ý tới chuyện này. Lúc trước, khi còn ở bên trong bí cảnh, hắn chỉ lo độ Thần Kiếp, không cẩn thận cảm ngộ biến hóa của mình sau khi tiến giai Thần cảnh.

Hắn vận chuyển công pháp, trên mặt rất nhanh lộ ra vẻ mặt hưng phấn vui mừng.

Chẳng những là chân khí biến hóa, sau khi tiến giai Thần cảnh, khả năng khống chế của hắn đối với linh khí thiên địa cũng đã phát sinh biến hóa rất lớn. So với trước đây đã thoải mái hơn gấp mười lần.

Tâm niệm thoáng động, linh khí thiên địa liền cuồn cuộn lao đến, tùy ý cho bản thân hắn sử dụng.

- Đây cũng là thần thông của đại năng Thần cảnh... Khó trách nhất cử nhất động của bọn họ, liền có thể dẫn tới hiện tượng thiên văn kinh người.

Trong lòng Thạch Mục thầm nghĩ.

Lúc này hắn vừa mới mới thăng cấp Thần cảnh, cảnh giới còn chưa thật sự vững chắc, cần tốn một thời gian cố gắng củng cố một phen.

Hắn vừa vận chuyển công pháp, vừa cố gắng hết sức làm quen với cảm giác Thần cảnh, đồng thời tâm niệm thoáng động, dựa theo một ít phương pháp Bạch Viên Lão Tổ lưu lại ở phía trên quyển sách, chậm rãi điều động khí huyết của mình.

Xôn xao!

Âm thanh sóng biển lưu chuyển từ trong Huyết Hải truyền ra.

Một luồng ánh sáng huyết sắc từ trước ngực hắn bắn ra, sau đó hóa thành từng mạch huyết sắc, nhanh chóng khuếch tán đến khắp các nơi trong toàn thân.

Ánh sáng trắng và ánh sáng có màu máu kia cũng không có xung đột, trái lại mơ hồ có chút xu thế dung hợp lại với nhau trở thành một khối.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thầm mừng rỡ.

Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công và Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh một khối đồng nguyên, lại có chút cảm giác hỗ trợ lẫn nhau.

Điều này thật sự khó có thể làm được.

Hai loại công pháp bù đắp hỗ trợ lẫn nhau, giá trị không thể đo lường.

Trong lòng hắn dâng lên lòng cảm kích sâu sắc đối với Bạch Viên Lão Tổ đã truyền thụ cho hắn hai loại công pháp này.

Hắn lại hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại chìm đắm ở trong việc tu luyện.

...

Cùng lúc đó, một chỗ đại điện của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, cửa lớn đóng chặt. Bên trong chỉ có hai người Bạch Phi và Bạch Hồng.

Bạch Phi vẻ mặt thâm trầm, ở trong đại điện đi qua đi lại.

Bạch Hồng đứng ở một bên, vẻ mặt vừa giận vừa vội, ánh mắt nhìn Bạch Phi, theo thân thể hắn di chuyển, hình như đang đợi cái gì đó.

- Tam trưởng lão, chúng ta cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn vị trí tộc trưởng bị Thạch Mục kia đoạt đi như vậy sao?

Qua một hồi lâu, thấy Bạch Phi vẫn đi tới đi lui như thế, Bạch Hồng không nhịn được mở miệng nói.

Thân thể Bạch Phi đang đi qua đi lại, chợt ngừng lại.

- Thạch Mục này đã tiến cấp tới Thần cảnh. Hơn nữa từ trong bí cảnh, hắn đã lấy ra tín vật của tộc trưởng. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều ủng hộ hắn. Nếu như ta cứng rắn phản đối, sợ rằng sẽ bị ba người bọn họ liên thủ trấn áp.

Hắn thở dài, nói.

- Lẽ nào để cho một Nhân tộc như hắn cưỡi ở trên đầu chúng ta sao? Ta không cam lòng!

Giọng Bạch Hồng đột nhiên lớn lên, giận dữ hét.

- Câm miệng!

Bạch Phi xoay người lại, tức giận quát một tiếng.

Bạch Hồng lộ ra vẻ mặt không phục, chỉ có điều vẫn ngậm miệng không nói nữa.

- Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận. Chỉ có điều ngươi cũng không cần nản lòng. Cơ hội để kéo Thạch Mục xuống đài vẫn còn.

Bạch Phi lạnh lùng cười, nói.

- Thật sao?

Ánh mắt Bạch Hồng nhất thời sáng lên.

- Đương nhiên. Lần này Thạch Mục nóng lên, lại có ý nghĩ muốn mời người của các tộc tham gia đại điển. Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta đã ẩn cư nghìn năm, từ lâu cắt đứt quan hệ với phía bên ngoài. Căn bản sẽ không có người nào qua. Thạch Mục này không rõ sự khác nhau giữa Yêu tộc chúng ta cùng Nhân tộc bọn họ. Lần này vì bản thân phong quang, không ngờ hắn lại đưa ra một quyết định ngu xuẩn như thế. Lần này sẽ khiến cho hắn mất hết mặt mũi ở trước mặt người của toàn tộc một lần!

Bạch Phi cười lạnh nói.

- Thảo nào lúc trước trưởng lão lại ra sức tán thành Thạch Mục tổ chức đại điển này. Trưởng lão ngài thực sự nhìn xa trông rộng.

Bạch Hồng bừng tỉnh hiểu ra, kính phục nói.

- Chuyện chúng ta cần phải làm bây giờ, chính là bắt đầu ngủ đông, đồng thời khiến cho Thạch Mục ở trong tộc mất dần uy tín. Ngươi cũng phải cố gắng tu luyện, nhanh chóng tiến vào Thần cảnh. Đến lúc đó hai người chúng ta liên thủ, từ từ tích lũy thực lực. Tương lai tất nhiên có thể đoạt lại được vị trí tộc trưởng.

Thần sắc Bạch Phi có chút đắc ý, lập tức nói.

- Vâng, ta hiểu được!

Trên mặt Bạch Hồng lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu đáp ứng nói.

...