- Thời thượng cổ, phần lớn nhân loại và yêu thú đều chú trọng nâng cao lực của bản thân, dẫn đến thịnh hành thể tu. Khi đó mở ra rất nhiều người Huyết Hải. Đáng tiếc hiện tại thể tu xuống dốc, từ lâu đã không còn thịnh hành như trước.
Bạch Viên lão tổ than thở, dường như rất tiếc nuối đối với chuyện thể tu xuống dốc.
Bởi qua phần lớn công pháp tu luyện của Thạch Mục cũng có thiên hướng rèn luyện thân thể, lại cũng có chút hướng tới đối với một đạo thể tu chú trọng nâng cao thực lực bản thân. Vì vậy khi nghe được Bạch Viên lão tổ nói lời ấy, hắn cũng không khỏi khẽ thở dài.
- Huyết Hải cụ thể có tác dụng gì? Không ngờ quan trọng như thế.
Hắn chỉ hơi trầm ngâm, mở miệng hỏi.
Bạch Viên lão tổ ha hả cười, nói:
- Nói đến đạo luyện thể, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người chính là rèn luyện gân cốt cơ bắp. Thật ra những cái này chỉ là biểu tượng sơ bộ nhất của tu luyện. Đạo luyện thể căn bản, thật ra lại là hai chữ khí huyết.
Thạch Mục nghe nói như thế, trong đầu giống như có tia chớp xẹt qua, có cảm giác như được xối nước lên đầu.
Trước đây hắn tu luyện qua công pháp luyện thể Xích Viên Hỏa Kinh, Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết, Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh. Thậm chí Cửu Chuyển Huyền Công từng cái một lóe lên trong đầu hắn. Những pháp môn, khẩu quyết, luyện thể kia xuất hiện vô cùng rõ ràng ở trong đầu.
Những câu hắn đã hiểu thấu triệt từ lâu, lúc này tiếp tục nhìn lại, bỗng có cảm giác như rẽ mây ra nhìn thấy mặt trời. Nhận thức đối với luyện thể lập tức tăng lên một tầng.
- Không sai. Vận chuyển khí huyết mới là mấu chốt. Buồn cười thay. Trước đây ta tự cho mình có chút tinh thông đối với luyện thể. Chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng!
Thạch Mục chợt vỗ mạnh hai tay, nói.
- Luyện thể đến cảnh giới cao thâm, chỉ rèn luyện gân cốt đã không đủ... Cần phải... Cần phải vận chuyển khí huyết. Huyết Hải là chỗ khí huyết toàn thân hội tụ. Tầm quan trọng thế nào, không cần nói cũng biết.
Giọng điệu Bạch Viên lão tổ trịnh trọng nói, chỉ có điều có vẻ tốn sức.
- Lão tổ, ngươi...
Thạch Mục nói.
- Không sao, để ta nói xong... Ngoại trừ những điều này, trong một ít điển tịch ghi chép thượng cổ, trong Huyết Hải hình như vẫn tích chứa huyền bí nào đó. Cần phải hiểu thấu đáo những huyền bí này, luyện thể mới có khả năng đạt được cảnh giới cao nhất.
Bạch Viên lão tổ tiếp tục nói.
Ánh mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên. Còn có lời nói như vậy. Hắn phải cố gắng thăm dò điều tra Huyết Hải một chút.
- Cảm ơn lão tổ chỉ điểm. Lão tổ ngài học thức uyên bác, đối với Huyết Hải hiểu rõ sâu như thế. Năm đó chắc hẳn ngài cũng mở ra Huyết Hải.
Hắn cười ha hả nói, khẽ nịnh bợ.
- Mở ra Huyết Hải là chuyện khó khăn tới mức nào. Nếu năm đó ta có thể mở ra được Huyết Hải, cũng sẽ không rơi vào kết quả bị bỏ mạng.
Bạch Viên lão tổ tự giễu cười nói.
Dáng vẻ tươi cười của Thạch Mục chợt cứng đờ, ngây người ra đó.
- Lão tổ ngài cũng không có thể mở ra Huyết Hải...
Hắn lộp bộp nói.
- Mở ra Huyết Hải, độ khó vượt xa so với sự tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa ta là Di Thiên Cự Viên Tộc, thân thể Tiên Thiên mạnh mẽ... Nhưng như vậy trái lại tăng lên độ khó để mở ra Huyết Hải... Ở phương diện này, Nhân tộc các ngươi ngược lại gặp may mắn.
Bạch Viên lão tổ thở dài, nói.
Thạch Mục sửng sốt, lặng lẽ không nói gì.
Từ sau khi rời khỏi Lam Hải Tinh, thân phận Nhân tộc của hắn vẫn không được trông đợi. Không nghĩ tới ở chỗ này lại phát huy ra ưu thế.
- Không ngờ mở ra Huyết Hải khó khăn như vậy.
Hắn nói, đồng thời cảm thấy vô cùng may mắn trước vận khí của mình. Không ngờ vô tâm cắm liễu, liễu đơm hoa.
- Đó là đương nhiên... Theo ta nói biết, hiện nay người thế gian mở ra Huyết Hải, lại thêm ngươi nữa, cũng không vượt quá... Năm người.
Bạch Viên lão tổ nói.
Trong lòng Thạch Mục kinh ngạc không thôi. Không ngờ ít như thế!
- Tư chất của ngươi mặc dù tốt, nhưng nếu chống lại Thiên Đình, ban đầu ta không ôm lòng tin tưởng quá lớn. Chỉ có điều bây giờ tình huống đã khác. Ngươi mở ra Huyết Hải, ở thể tu một đường tiến lên quang minh vô cùng. Sau này ngươi tất nhiên phải cố gắng nhiều hơn ở phương diện này.
Trên mặt Bạch Viên lão tổ lộ ra dáng vẻ tươi cười. Chỉ có điều hắn lập tức trầm giọng nói.
- Vâng, lão tổ yên tâm.
Thạch Mục đáp ứng nói.
Bạch Viên lão tổ không nói, hắn cũng sẽ càng dụng tâm hơn ở trên phương diện luyện thể.
Bạch Viên lão tổ vung tay lên. Một quyển sách cổ ố vàng xuất hiện ở trước mắt Thạch Mục.
- Đây là một quyển điển tịch thượng cổ luyện thể bản thiếu trước đây ta ngẫu nhiên nhận được. Còn có một vài tâm đắc luyện thể của ta. Ban đầu ta vốn cho rằng ngươi ở trên con đường luyện thể cũng không có thành tựu quá lớn, cho nên không có ý định đưa cho ngươi, để tránh ngươi phân tâm. Nhưng tình huống bây giờ lại khác. Ngươi từ từ sử dụng vật ấy.
Bạch Viên Lão Tổ nói, thân hình đã có vẻ cực kỳ ảm đạm.
Thạch Mục nhận lấy. Mặc dù chỉ là một quyển sách, nhưng hắn lại cảm thấy có chút nặng nề. Hắn liên tục gật đầu.
Ánh sáng trên người Bạch Viên Lão Tổ vốn ảm đạm chợt chớp hiện, bay ra một vài ánh sáng trắng, bắt đầu nhẹ nhàng tung bay ra.
Thân thể vốn chỉ là ảo ảnh, nhanh chóng trở nên mờ nhạt đi.
Thần sắc hắn ngẩn ra, lập tức khẽ cười một tiếng. Thần sắc liền bình tĩnh trở lại.
- Lão tổ, ngươi...
Thạch Mục tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Bạch Viên Lão Tổ nhìn Thạch Mục, ánh mắt ôn hòa chưa từng thấy. Hắn mở miệng nói:
- Thời gian của ta cuối cùng đã tới... Trong rương vang trước đó có hai hộp ngọc. Một là tín vật của tộc trưởng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Một cái khác là vật mấu chốt để đạt được Cửu Chuyển Huyền Công đại thành. Ngươi phải thu thập ổn thoả.
- Vâng, lão tổ yên tâm!
Thạch Mục trịnh trọng nói.
- Ta sống cả một đời, mặc dù cuối cùng bị thua ngã xuống. chỉ có điều cả đời này cũng không có quá nhiều hối hận. Sau khi chết, có thể có truyền nhân như ngươi, ta vẫn cảm thấy mỹ mãn. Con đường sau này của ngươi vẫn rất dài. Ta đã không thể giúp ngươi được nữa...
Bạch Viên Lão Tổ ngẩng đầu lên trời cười to. Bóng người cuối cùng chậm rãi nhẹ nhàng tung bay, hoàn toàn biến mất.
Thạch Mục lẳng lặng đứng yên, giống như bức tượng, hoàn toàn không nhúc nhích, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn.
Hắn và Bạch Viên Lão Tổ mặc dù không có thật sự gặp mặt, nhưng Bạch Viên Lão Tổ là sư tôn thụ nghiệp duy nhất của hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi, ngẩng đầu.
Bạch Viên Lão Tổ hoàn toàn biến mất. Con đường sau này đều phải do tự mình bước đi.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nụ cười tự tin. Từng trải qua liên tiếp những biến cố như vậy, hắn đã tìm ra được bản tâm của mình. Đối mặt với Thiên Đình, hắn lại không một chút sợ hãi nào.
Mí mắt hắn chợt thoáng động. Hắn nhớ tới lời cuối cùng Bạch Viên Lão Tổ nói ra. Hắn vung tay lên. Hai hộp ngọc hiện ra. Đó chính là hai cái hộp ngọc ở trong chiếc rương màu vàng kia, đã sớm được hắn thu vào.
Hắn mở một cái hộp ngọc ra, thoáng ngẩn ra.
Bên trong là một bức tượng lớn hình con khỉ, kích thước chừng bàn tay, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, rất sống động, giống như một con khỉ thật sự.