Huyền Giới Chi Môn

Chương 1181: Tạng Biến (1)




Chân khí trong người Thạch Mục lúc này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn lập tức xoay tay một cái, lấy ra một viên Cực Phẩm Linh Thạch nữa rồi tiếp tục hấp thụ lấy linh lực bên trong.

Cho đến khi viên linh thạch kia biến thành màu trắng xám, hắn vô ý thức xoay tay để lấy ra một viên nữa. Nhưng lần này hết rồi, chỉ còn tay không.

Thạch Mục hơi ngẩn ra, trên mặt cười đau khổ.

Lúc trước tình hình cấp bách, vì để bổ sung linh lực cho Phiên Thiên Côn mà hắn đã sử dụng linh thạch không thương tiếc. Lúc này, toàn bộ Tiên Phẩm Linh Thạch đã dùng hết, không sót lại một viên.

Không chỉ có Tiên Phẩm Linh Thạch mà ngay cả cực phẩm, thượng phẩm linh thạch cũng hết nhẵn.

Trên người hắn lúc này chỉ còn lại một ít hạ phẩm và trung phẩm linh thạch. Những linh thạch còn lại này căn bản là chẳng thấm tháp vào đâu trong tình hiện giờ của hắn.

Thạch Mục nghĩ đến đây, từ sâu trong ánh mắt bắt đầu có chút băn khoăn gì đó.

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi hắn không kịp tìm kiếm Phiên Thiên Côn, nếu không cuối cùng hắn cũng không phải chật vật như vậy. Dẫn đến phải hy sinh Đồ Đằng Bí Thuật làm cái giá phải trả để có thể được an toàn.

Trong lúc hắn đang băn khoăn thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác gì đó. Hắn liền ngẩng đầu đưa ánh mắt nhìn lên không trung, trong miệng không khỏi thốt lên:

- Vậy mà vẫn chưa xong.........

Hắn nhìn thấy trong bầu trời u ám lại một trận rồi sau đó lóe lên một tia ngắn ngủi. Bầu trời ngay tức thì biến thành hai nửa đen và trắng.

Thạch Mục liếc qua liếc lại một cái, trong lòng khẽ giật mình.

Hắn nhìn thấy hai bên bầu trời mỗi bên đều có một đám mây cổ quái, rất nhanh chóng trôi tới.

Hai đám mây một đen một trắng nhìn như hai vật thể sống, cuồn cuộn không thôi, trong đó thiểm điện chớp động.

Thạch Mục chưa kịp phản ứng gì thì hai đám mây một đen một trắng này đã hội tụ lại một chỗ trên đầu của Thạch Mục.

Sự hội tụ của hai đám mây trên đầu khiến hắn cảm thấy kinh ngạc đó là, hai đám mây một đen một trắng này sau khi giao thoa lại, thì bắt đầu đan xen lẫn nhau nhưng lại không dung nhập vào nhau mà tương phản sắc nét.

Vốn là hai nửa trông trung sáng tối tách biệt thì giờ đây đã trở thành đen trắng đan xen vào nhau, sáng tối lẫn lộn.

Hai mắt Thạch Mục ngưng lại rồi chầm chậm khép hờ hai mắt. Trên người từng vòng kim quang bắt đầu rực lên.

Một tay hắn hướng xuống bên cạnh thân tìm kiếm, năm ngón tay cong lại nắm chặt trong hư không.

Trong không khí liền vang lên một trận “vù vù”, đống bùn đất đá vụn cách Thạch Mục không xa bỗng nhiên mở ra. Phiên Thiên Côn từ tron đống đất đá đó bay vụt ra, hóa thành một đạo “kim hồng” bay thẳng vào trong tay của Thạch Mục.

Phiên Thiên Côn vừa vào tay, linh văn trên thân côn liền sáng lên từng vòng kim quang chói lóa, ánh lên người Thạch Mục khiến hắn nhìn giống như “kim giáp thần nhân” vậy.

Vào ngay lúc này, toàn bộ không gian trong bí cảnh một lần nữa rơi vào u ám nặng nề.

Ánh mắt Thạch Mục quét quanh bốn phía thì phát hiện mọi thứ xung quanh không biết từ lúc nào đã mất đi màu sắc vốn có, tất cả hiện giờ chỉ có hai màu đen trắng mà thôi.

Hắn phi người lên ra khỏi hố sâu thì phát hiện, tất cả mọi thứ trong bí cảnh, trừ Phiên Thiên Côn trong tay hắn phát ra kim quang thì vạn vật còn lại cũng biến thành hai màu đen và trắng.

“Ầm ầm ầm”

Một tiếng sấm áp lực rền vang.

Trong đám mây đen trắng trên bầu trời bỗng nhiên vang lên hai tiếng như rồng gầm.

Tiếp theo đó, vành mây đen tán ra, từ trong hai đạo điện lôi một đen một trắng hội tụ thành hai hắc bạch giao long. Chúng uốn lượn vào nhau, quanh thân lôi điện quấn quanh, giương nanh múa vuốt, cúi vọt xuống tấn công Thạch Mục.

Nhìn thấy vậy Thạch Mục không khỏi chíu chặt hai hàng lông mày lại.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng trên mình hai đạo Lôi Giao một hắc một bạch này phát ra một loại khí tức vô cùng hùng mạnh, khí thế rất hùng hồn, gần như có thể hủy diệt hết tất cả.

Thạch Mục nhìn sang Phiên Thiên Trường Côn của mình ánh mắt giống như đang nhìn người bạn tri kỷ, đã cùng nhau kề vai tác chiến nhiều năm. Trong ánh mắt đó lại càng hiện lên sự kiên định nhiều hơn.

Hắn sải bước chạy lên phía trước rồi cả người phóng lên không trung, lao thẳng đến hướng của Lôi Giao.

Một âm thanh va chạm mạnh vang lên.

Kim quang trên Phiên Thiên Côn bất ngờ nổ tung, từ trong phát tán ra một luồngkhí thế cực kỳ hùng mạnh như muốn hủy diệt cả trời đất, hung hãn đập lên thân của Lôi Giao.

“Oàng oàng”, tiếng vang cực lớn.

Kim quang giăng kín trời như một trận mưa đang đổ xuống, bao phủ cả Thạch Mục vào trong.

Lúc này, vẻ mặt của thm vô cùng kiên nghị, sáng bừng như kim thạch. Hai tay nắm chắc Phiên Thiên Côn cố gắng chống đỡ Hắc Bạch Lôi Giao. Hai bên tư thế giằng co quyết liệt.

Thân hình của Hắc Bạch Lôi Giao uốn lượn linh động, quanh thân điện quang chớp động. Thỉnh thoảng từ trong miệng vá các móng vuốt bắn ra từng đạo điện quang đủ để xé rách cả không gian, phát ra từng trận âm thanh vô cùng đau tai nhức óc.

Ánh mắt của Thạch Mục hết sức lạnh lẽo, hai hàm răng cắn chặt “canh cách”, Phiên Thiên Côn không ngừng khua múa không thấu mưa gió.

Tình hình hai bên tiếp tục giằng co kịch liệt.

“Haaaa”

Trong miệng Thạch Mục bỗng nhiên thét lớn, gân xanh trên tay nổi lên, dốc hết toàn lực liều mạng tấn công Hắc Bạch Lôi Giao.

Hắc Bạch Lôi Giao đang ở thế tấn công xuống dưới, bị cản trở từ đầu đến cuối không thể phá tan “kim sắc côn ảnh” giăng kín trời mà Phiên Thiên Côn hóa ra, trong miệng không khỏi gầm rú lên.

Hắc bạch hào quang trên thân của Hắc Bạch Lôi Giao bỗng nhiên bừng sáng, giao hòa vào nhau.

Gần như chỉ trong nháy mắt, hai đạo Hắc Bạch Lôi Giao đã dung hợp lại làm một, hóa thành một Cự Đại Giao Long dài cả ngàn trượng, khí thế hùng hồn vượt xa trước đó.

Cơ thể khổng lồ của Cự Đại Giao Long quẩy mạnh một vòng rồi tiếp tục hung hăng công kích lên Phiên Thiên Côn.

Thạch Mục toàn thân chấn động mạnh một trận, lúc này hắn chỉ còn cảm nhận được trên đầu côn truyền đến một uy thế cực kỳ mạnh mẽ không thể chống đỡ được nữa, lập tức bị ép xuống rơi trên mặt đất.

Thạch Mục không khỏi gào thét lên một tiếng cực lớn, trong hai mắt kim quang bỗng nhiên sáng rực. Hắn cảm thấy máu trong mình đang nóng rực sôi trào lên, điên cuồng lưu chuyển trong huyết mạch.