Tiểu Ngư Thôn bên dưới hắn vô cùng quen thuộc rồi, đó chính là quê hương nơi mà hắn lớn lên, những thôn dân ở phía xa kia đều là hương thân của hắn.
Có điều hình như mọi người hoàn toàn không nhìn thấy Thạch Mục đang đứng giữa không trung.
Trong lòng hắn liền có chút mơ hồ.
Hắn nhớ rõ ràng là bản thân mình lúc này đang ở trong bí cảnh của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc mới đúng, tại sao lại bất ngờ xuất hiện ở trong Tiểu Ngư Thôn rồi?
- Lẽ nào sau khi dùng Nguyệt Thần Quả xong, rơi vào trong huyễn cảnh rồi?
Thạch Mục nói thầm trong lòng.
- ..... bệnh của lão gia lần này rất nặng, rất có khả năng không cầm cự được lâu nữa. Vậy nên phu nhân phái lão nô đến đón Thạch thiếu gia quay về, may ra còn có thể gặp được lão gia lần cuối.
Ngay vào lúc này, từ trong căn nhà nhỏ truyền ra một giọng nói già nua.
Giữa không trung, tinh thần của Thạch Mục một lần nữa biến đổi, hình như hắn nhớ ra chuyện gì đó, phi thân bay xuống, xuyên qua tường gỗ vào bên trong.
Đối với việc này hắn có chút kinh ngạc, nhưng lúc này không có thời gian nghĩ nhiều nữa.
Trong nhà gỗ, hai hình người đứng đối mặt vào nhau. Một người là ông già mặc y phục xanh, người còn lại là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi. Thiếu niên này mắt to mày rậm, mặc trên người bộ quần áo màu xám cũ rách, có thể nhìn thấy được cơ bắp tráng kiệt trên người của cậu ta.
- Đây.......ta là đang quay về tuổi thơ......
Giữa không trung, Thạch Mục không ngừng lắp bắp tự nói.
Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này không phải là chính hắn ngày trước sao?
Có điều bất luận là ông già mặc áo xanh hay là thiếu niên Thạch Mục đều không nhìn tới Thạch Mục, giống như hắn không tồn tại vậy.
Thiếu niên Thạch Mục nắm chặt hai tay, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nói:
- Ông ta đã ruồng bỏ mẹ nhiều năm như vậy, bây giờ sao lại còn đến đây nhận ta là con. Quay về đi, ta sẽ không cùng ông đến Kim gia đâu.
- Khụ, e là Thạch thiếu gia đã hiểu lầm lão gia rồi, thật ra lão gia mấy năm nay vẫn luôn không quay về thôn là vì người có nổi khổ......
Ông già mặc y phục xanh nói.
- Hừ, cho dù ngươi có nói ba hoa chích chòe để lấp liếm đi nữa cũng không thể thay đổi được chuyện người đàn ông đó đã ruồng bỏ vợ mình!
Thiếu niên Thạch Mục lạnh lùng cắt ngang lời của ông già mặc y phục xanh, nói.
Giữa không trung, Thạch Mục nhìn thấy thiếu niên Thạch Mục ở bên dưới, bỗng nhăn mày lại.
Hắn không biết vì sao có thể cảm nhận rõ rõ ràng ràng những gì mà thiếu niên Thạch Mục hia suy nghĩ trong lòng.
Cảm giác phẫn nộ, bi thương, oán hận.... không ngừng gợi lên trong đầu của Thạch Mục, khiến hắn có chút không quen.
- Tại sao lại như vậy?
Thạch Mục thầm hỏi, liền sau đó vận chuyển sức mạnh của thần hồn, chấn áp cuống những ảnh hưởng do những cảm giác kia gây ra.
Thạch Mục nhìn ra xung quanh, ánh mắt nghi hoặc.
Vì sao Nguyệt Thần Quả lại huyễn hóa ra huyễn cảnh này, đưa hắn trở về quá khứ, lần nữa trải qua chuyện năm xưa? Chẳng lẽ đây là công hiệu của Nguyệt Thần Quả?
Thạch Mục suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được huyền cơ gì, đành lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Bên dưới, thiếu niên Thạch Mục và ông già mặc y phục xanh vẫn đang nói đi nói lại với nhau, có điều Thạch Mục nhất thời thất thần, không nghe được bọn họ nói gì.
Không biết ông già mặc y phục xanh đó đã nói những gì mà đã xua tan hơn nửa sự oán hận của thiếu niên Thạch Mục.
- ..... Thạch Mục thiếu gia, chuyện giữa người và lão gia, kẻ hạ nhân như tôi không biết được nhiều, cũng không dám nhiều chuyện. Chỉ là lão gia hiện giờ bệnh tình nguy kịch, sợ rằng không thể kiên trì được bao lâu nữa. Nếu như người bỏ qua cơ hội này sợ là hai người sẽ không còn cơ hội nào để gặp nhau nữa.
Ông già mặc y phục xanh đau khổ nói.
Thiếu niên Thạch Mục nhăm mày lại, lặng im xuống.
Giữa không trung, trêm mặt Thạch Mục lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên. Tình hình trước mắt không biết vì sao lại hình như có chút không giống với năm xưa.
- Hơn nữa, tôi nghĩ rằng mẫu thân của người chắc chắn cũng hy vọng người có thể đi gặp lão gia lần cuối.
Ông già mặc y phục xanh tiếp tục nói tiếp.
Thiếu niên Thạch Mục bỗng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dường như lóe lên ánh lửa.
Ánh mắt của ông già mặc y phục xanh bình thản, thể hiện những lời mình nói tuyệt đối không có ý gì khác.
Ánh mắt nảy lửa của thiếu niên Thạch Mục từ từ hạ xuống, ngồi xuống ghế ở bên cạnh.
Đứng giữa không trung, Thạch Mục nhìn tới mình lúc nhỏ, hắn cảm nhận rõ rệt được sự đấu tranh, do dự và suy nghĩ trong lòng của thiếu niên Thạch Mục.
Ông già mặc y phục xanh đợi một hồi lâu rồi mà thiếu niên Thạch Mục vẫn im lặng như vậy, không nói một lời.
- Nếu đã như vậy, ba ngày nữa tôi sẽ lại đến, đến lúc đó Thạch thiếu gia hãy cho tôi một câu trả lời là được rồi.
Ông già mặc y phục xanh thở dài một hơi, quay mình nhìn ra xa, cất bước đi.
- Chờ một chút.
Thiếu niên Thạch Mục ánh mắt lóe lên, đứng dậy nói.
Ông già mặc y phục xanh lập tức dừng lại, quay người lại mang theo ánh mắt rủ xuống lắng nghe.
- Ta đi cùng ông đến Kim gia.
Thiếu niên Thạch Mục nói.
- Tốt, quá tốt rồi! Lão gia nhìn thấy Thạch thiếu gia nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Ông già mặc y phục xanh mừng rỡ, vội vã đi ra khỏi căn nhà gỗ, phân phó một tiếng.
Cỗ xe ngựa dừng cách đó không xa lập tức dưới sự chỉ huy của một phu xe áo đen nhanh chóng chạy lại gần.
Thiếu niên Thạch Mục dưới sự cung nghênh của ông già mặc y phục xanh, bước ra khỏi cửa.
Thôn dân vvay quanh đứng xem của Tiểu Ngư Thôn thấy vậy, tiwwngs bàn tán dường như càng lớn hơn trước mấy phần.
Thiếu niên Thạch Mục quay đầu nhìn lại một cái xong, hít vào một hơi sâu rồi quay mình bước lên xe ngựa.
Dưới sự bàn tán và chỉ trỏ của người dân trong thôn, ông già mặc y phục xanh hạ lệnh một tiếng, một đoàn người vây quanh xe ngựa, ven theo một con đường lớn chạy nhanh lên phía trước, rời khỏi Tiểu Ngư Thôn.