Huyền Giới Chi Môn

Chương 1155: Thiếu Niên Làng Chài Năm Xưa (1)




Trong bí cảnh là một không gian yên tĩnh.

Thạch Mục bay xuyên thẳng qua thác nước và hạ xuống trong một sơn động.

Nơi đây và nơi lần đầu tiên hắn đi vào không hề có chút thay đổi, dường như tất cả những gì xảy ra bên ngoài thác nước kia không hề liên quan gì đến nơi này.

Thạch Mục định thần lại, ánh mắt nhìn lên phía trước.

Trên bục đá, ở đây đặt cái “kim sắc sương tử” vẫn y như cũ, bên ngoài rương phát ra kim quang óng ánh.

Trên mặt Thạch Mục có chút xúc động, nhấc chân đi lên phía trước.

Ngay tại lúc này, giữa không trung bỗng nhiên lóe sáng, một hư ảnh “kim bạch tương gian” hơi trong suốt hiện ra.

Thạch Mục hơi ngẩn ra, theo đó chắp tay cung kính hành lễ:

- Bái kiến Lão Tổ!

Người xuất hiện chính là Bạch Viên Lão Tổ, gương mặt tươi cười nhìn Thạch Mục.

- Rất tốt, ngươi đã thức tỉnh huyết mạch rồi.

Bạch Viên Lão Tổ vui mừng nói.

- Con may mắn đã không phụ sứ mệnh.

Thạch Mục cười nói.

- Ngươi đã thông qua được thí luyện, những thứ còn lại ở đây cũng đã đến lúc giao lại cho ngươi rồi.

Bạch Viên Lão Tổ phất tay một cái, “kim sắc hạp tử” từ từ mở ra.

Thạch Mục như ngừng thở, nắp rương hoàn toàn mở ra, bên trong là ba hộp ngọc kích thước tương đương nhau, phân thành ba màu xanh, lam và đỏ.

Thạch Mục có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Viên Lão Tổ.

- Những thứ này đều là của ngươi đó, không cần khách khí, lấy ra hết đi.

Bạch Viên Lão Tổ nói.

Thạch Mục gật đầu, lấy ra ba hộp ngọc.

- Hộp ngọc màu xanh lục chính là thứ mà vừa hay lúc này ngươi cần dùng.

Bạch Viên Lão Tổ nói.

Thạch Mục nghe theo lời Bạch Viên Lão Tổ mở hộp ngọc màu xanh lục ra, nắp vừa mở hộp ngọc này liền phát ra lục quang óng ánh, đồng thời một mùi trái cây thơm nức tỏa theo ra, xông vào mũi.

Hắn bị mùi thơm làm cho hơi ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng định lại tri giác nhìn vào trong hộp. Trong hộp có tám quả màu xanh lục, mỗi quả chỉ to bằng nắm tay của em bé và phát ra lục quang nhàn nhạt.

Hào quang mà bên ngoài quả tán ra giống như sương khí cuồn cuộn, nhẹ nhàng lượn lờ trên hộp.Mùi thơm mà hắn ngửi được trước đó chính là từ trong sương khí đó phát ra.

Thạch Mục ngửi hương thơm này, tinh thần bỗng nhiên ngẩn ngơ lơ đãng một hồi. Hắn vội vã lắc lắc đầu, mới tỉnh táo lại.

Quan sát tỉ mỉ một chút hắn phát hiện trong hộp ngọc không phải có tám quả, chính xác mà nói thì chỉ có bảy quả thôi.

Bởi vì quả thứ tám bên ngoài rõ ràng là đã bị cắn mất một miếng lớn, chỉ còn lại không đến hai phần ba quả thôi.

Thạch Mục ngẩng đầu lên hỏi:

- Lão Tổ, đây là loại quả gì vậy?

- Quả này tên là Nhật Nguyệt Thần Quả, đối với việc thăng lên Thần Cảnh có tác dụng rất lớn.

Bạch Viên Lão Tổ nói.

- Đây chính là thứ được coi là bên trong ẩn chứa một trong ba nghìn Thiên Địa Đại Đạo. Nếu như người có công lực Thánh Giai đỉnh cao có thể sử dụng một quả thì liền có thể ngộ ra con đường thăng lên Thần Cảnh, Nguyệt Thần Quả!

Thạch Mục đầu tiên là ngạc nhiên mà ngẩn ra rồi sau đó vui mừng nói.

Lúc trước hắn hao công tốn sức đi đến Tam Đại Thánh Địa trong Di Dương Tinh Vực tìm kiếm tung tích của Thương Nguyệt Thánh Cảnh, mục đích là để tìm kiếm Nguyệt Thần Quả này đây.

Bạch Viên Lão Tổ sao lại có loại quả này nhỉ, hơn nữa lại có tới tận bảy quả?

- Ha ha, quả này làm gì thần như như trong truyền thuyết như vậy chứ. Nguyệt Thần Quả này chẳng qua chỉ là có chút tác dụng giúp nâng cao tỷ lệ thành công thăng lên Thần Cảnh mà thôi. Loại quả mà dùng một trái có thể tiến cấp lên Thần Cảnh căn bản không tồn tại. Cho dù là có thứ gì đó có tác dụng cưỡng ép thăng lên Thần Cảnh thì cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.

Bạch Viên Lão Tổ lắc lắc đầu, vừa cười cừa nói.

- Chỉ có tác dụng nâng cao tỷ lệ thành công?

Thạch Mục nhíu mày nói.

- Tất nhiên. Ngươi thiên tư không tới nổi nào, tin rằng bảy quả Nguyệt Thần Quả nguyên vẹn này sẽ giúp ích nhiều cho ngươi trong việc ngộ đạo hóa thần.

Bạch Viên Lão Tổ nói.

Thạch Mục nghe vậy gật gật đầu, bình phục tinh thần lại, đưa tay ra cầm lên một trái Nguyệt Thần Quả.

- Lão Tổ, Nguyệt Thần Quả này có công hiệu gì? Con có cần dùng chân khí để phối hợp không?

Thạch Mục không dùng liền mà hỏi.

- Có công hiệu gì thì sau khi ngươi dùng xong tự nhiên sẽ biết.

Bạch Viên Lão Tổ nói.

Thạch Mục nghe vậy gật đầu, không do dự gì nữa, cầm Nguyệt Thần Quả bỏ vào trong miệng.

Quả bỏ vào miệng lập tức ta ra, hóa thành một dòng khí lưu hơi lạnh, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể.

Một lát sau, Thạch Mục chỉ cảm thấy tất cả những gì nhìn thấy trước mắt đều bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nhìn không rõ. Trong đầu mờ mịt, giống như là rơi vào trong mộng cảnh.

Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, vội vã thôi thúc sức mạnh của thần thức bảo vệ “Thần Thức Hải”, dồn sức duy trì sự tỉnh táo.

Có điều cảm giác mù mịt mơ hồ này đến rất mạnh mẽ, với sức mạnh tinh thần hiện tại của hắn cũng hoàn toàn không có cách gì để khống chế. Sau khi hít thở mấy hơi thì hoàn toàn mơ hồ mất phương hướng.

Không biết đã qua bao lâu rồi, tinh thần của Thạch Mục dần dần khôi phục lại trạng thái tỉnh táo.

Hắn cố gắng lắc lắc đầu rồi nhìn ra xung quanh. Hắn phát hiện ra bầu trời xung quanh là màu xanh lam ngọc bích, từng đám mây trắng đang bay từ từ.

Hắn lại ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống nhìn một cái liền cực kỳ kinh ngạc.

Hắn lúc này, cả cơ thể hiện ra một trạng thái mờ mờ trong suốt không có xác thịt, đứng lơ lửng giữa không trung.

Bên dưới là bờ biển có lưa thưa mấy ngôi nhà gỗ, thoạt nhìn đa số đều rất cũ nát.

Chỗ này chắc là một Tiểu Ngư Thôn.

Lúc này đang là buổi trưa, người trong thôn đang hoạt động, dừng như ai ai cũng đang bận làm việc của mình.

Quần áo mà mấy người dân này mặc đều là đồ cũ. Bởi vì họ phơi nắng phơi sương trong thời gian dài nên da dẻ và sắc mặt đều vừa đen vừa ửng đỏ do nắng cháy.

Ngay vào lúc này, trong thôn bỗng nhiên nổ ra một trận tiếng động. Một cỗ xe ngựa trang trí hào hoa lộng lẫy đang chạy nhanh từ cổng thôn vào, trong nháy mắt đã chạy vào trong và dừng lại trước một căn nhà gỗ. Có không ít người đang đứng xung quanh chăm chú nhìn vào.

Người xung quanh bắt đầu vây đông lại nhưng lại không dám lại quá gần, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cỗ xe ngựa lộng lãy và căn nhà nhỏ, bàn luận sôi nổi.

Thạch Mục nhìn thấy vậy không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.