Huyền Giới Chi Môn

Chương 1137: Chiến Ngự Huy (1)




Thạch Mục một tay phất lên thu về thanh tín vật tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc mà Lam Thần đã chiếm đoạt và sử dụng trước đó. Thanh này và thanh trước đó lấy được từ chỗ An Dật Sơn gộp lại là đủ bộ.

Giữa hai thanh lập tức sản sinh ra một lực hấp dẫn kỳ dị, kín kẽ và liền lại với nhau.

Nơi giao tiếp của hai thanh kim quang lóe sáng lên, ngay cả khe hở ở giữa hai thanh cũng biến mất, liền thành một thể thống nhất.

Sau khi hợp lại, lộ ra diện mạo toàn vẹn của tín vật tộc trưởng. Đó là một khối đại ấn hình vuông và trên bề mặt có điêu khắc hình một con hổ.

Bên trên phương ấn là Hổ Nữu, sống động như thật, uy phong lẫm liệt. Bên dưới phương ấn khắc đầy Cổ Chuyết Văn Phù vô cùng tinh xảo.

- He he, để ta thử chút uy lực của ngươi.

Thạch Mục khẽ cười, chuyển ánh nhìn đến phân thân của mình đang giao chiến giằng co với Ngự Huy thần tướng.

Bảo vật này là tín vật của tộc trưởng Viêm Hổ Nhất Tộc, chỉ dùng có một nửa mà đã phát huy uy lực lớn mạnh như vậy, huống chi bây giờ đã hợp thành một thể chắc sẽ không làm hắn thất vọng. Tuy rằng vật này chưa qua tế luyện nhưng dường như bản thân nó cũng có một loại linh tính nào đó, chắc có thể miễn cưỡng sử dụng một lần.

- Đi!

Thạch Mục dẫn linh lực vào trong phương ấn, bên ngoài phương ấn liền tỏa sáng hào quang rồi bay lên hướng thẳng đến phía của Ngự Huy thần tướng.

Ngự Huy thần tướng còn đang đánh bất phân thắng bại với phân thân của Thạch Mục thì bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu từ đâu sinh ra một luồng khí thế hùng hổ. Ngự Huy ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một “kim sắc đại ấn” cực lớn kim quang tỏa sáng đang từ trên ép xuống đầu hắn.

Trong tay Ngự Huy mạnh mẽ vung lên hai đạo “kim giản” (hai cái chùy), cách ra khỏi phân thân của Thạch Mục rồi tiếp tục bắt chéo qua nhau đưa lên trên đỉnh đầu chống đỡ kim quang cực mạnh của phương ấn kim sắc.

“Oàng” một tiếng nặng nề vang lên.

“Kim sắc đại ấn” chấn động rầm rầm nhưng lại không bay ngược trở lại mà tiếp tục ép mạnh xuống dưới.

Bên trên phương ấn bỗng nhiên hiện ra một đầu “mãnh hổ hư ảnh” đang ở tư thế giương đầu lên gầm rú dữ dội.

Hào quang trên kim ấn càng rực sáng hơn, ép cho Ngự Huy phải cong hai đầu gối xuống.

Hai luồng sức mạnh giữa mũi kim giản của Ngự Huy và kim ấn của Thạch Mục mãnh liệt đối chọi vào nhau, vang lên từng trận âm thanh chói tai nhức óc.

Ngay vào lúc này, một đạo hắc ảnh bỗng vụt qua, một dải hào quang huyết sắc hẹp dài sắc bén vô cùng lướt qua lao tới cắt ngang yết hầu của Ngự Huy.

Ngự Huy thấy vậy, lông mày nhíu lại, hai tay đang giơ lên bỗng nhiên dùng lực vung mạnh ra, cả người bay ngược ra ngoài, tránh được đòn tấn công chí mạng.

“Oàng” một tiếng vang lớn, kim ấn to lớn kia mạnh mẽ đập xuống đất, trực tiếp đánh cho hai đạo kim giản kia khảm sâu xuống mặt đất.

Binh khí của Ngự Huy đã bị mất, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng phẫn nộ. Cổ tay hắn xoay một cái, trong tay liền xuất hiện ra hai cây “Đoản Ngọc Phủ” (hai cái rìu ngọc ngắn) nhìn vô cùng bắt mắt và tinh xảo.

Thạch Mục sớm đã biến trở lại thân hình của chính mình, đi lên phía trước, kề vai sát cánh đứng cạnh phân thân của mình.

Ngự Huy thần tướng nhìn thấy khuôn mặt hai người giống nhau, bỗng nhăn mày lại, kêu lên:

- Là ngươi?

- Ồ, ông biết ta sao?

Thạch Mục có chút ngạc nhiên hỏi.

- Thạch Mục, thần tướng của Thiên Đình muốn lấy tính mạng ngươi có ở khắp mọi nơi. Thật không ngờ số ta may mắn như vậy, lại ở đây bắt gặp được ngươi.

Ngự Huy thần tướng cười ha ha nói.

Ánh mắt của Ngự Huy nhìn Thạch Mục cũng thoáng có thay đổi không giống trước rồi, ánh mắt đó giống như người thợ săn đã phát hiện ra con mồi dũng mãnh vậy. Trong ánh mắt đó ẩn chứa một loại cảm giác sợ hãi mờ nhạt nhưng kèm theo đó là niềm vui háo hức.

- Ờ, nói đến mới nhớ, thần tướng của quý Thiên Đình ta cũng đã giết chết không ít. Lần này ta lại muốn xem xem ông có bản lĩnh gì để giết được ta đây?

Thạch Mục vẻ mặt dửng dưng, vừa cười vừa nói.

- Ngông cuồng!

Ngự Huy thần tướng sắc mặt biến lạnh, trong mắt đột nhiên lóe sáng lên “tinh oánh lam quang”. Một luồng hàn khí lập tức theo đó mà thấm ra mũi miệng làm cho hàng râu ngắn ở phía trên môi của hắn đều nhuốm thành “hôi bạch sắc” (màu xám bạc).

Thạch Mục nhìn thấy màn này nét mặt cũng không khỏi nghiêm trọng hơn mấy phần, hắn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh dường như đang từ từ giảm xuống.

Ngự Huy thần tướng khóe miệng nhếch lên cười lạnh một tiếng, hai tay giương lên Ngọc Phủ, mạnh mẽ bổ sang phía Thạch Mục.

ở giữa không trung, thình lình bắn ra hai đạo hàn khí ngưng tụ lại thành hai đạo băng tinh lóng lánh treo lơ lửng giữa trời rồi cấp tốc tràn về nơi Thạch Mục đang đứng.

Thạch Mục còn chưa kịp động thủ, phía trước người hắn bỗng lướt qua một đạo hắc ảnh, đó là phân thân của hắn tay cầm “huyết sắc tàn kiếm” để ngang người chặn ở trước mặt.

Hai đạo băng tinh đánh lên trên “huyết sắc tàn kiếm” vang lên một tiếng “canh” sắc nhọn, làm cho tàn kiếm không ngừng run động.

Thạch Mục thấy vậy, khóe mắt bỗng nhiên giật giật một trận, trong miệng vội vàng hét lớn:

- Cẩn thận!

Lời hắn vừa dứt, hai đạo băng tinh đã kề sát lên “huyết sắc tàn kiếm”, lam quang bất chợt lóe sáng lên rồi nổ tung ra.

Mấy trăm đạo tiểu băng tinh hóa thành từng cái từng cái chùy băng vô cùng sắc nhọn, bắn tung tóe ra bốn phía.

Phân thân của Thạch Mục đứng rất gần đó nên hoàn tàn không có cách nào để né tránh. Trong chớp mắt đã bị rất nhiều chùy băng nhỏ bắn vào như một con nhím, trên người hiện ra hơn trăm vết thương nhỏ xíu, tuy rằng không phải là vết thương chí mạng nhưng cũng đã tổn hao rất nhiều năng lực chiến đấu của hắn.

Thạch Mục chưởng một cái, phân thân của hắn liền hóa thành một dải sương đen, dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Ngự Huy thần tướng cười lạnh một tiếng, cả người cử động rồi xông thẳng lên phía Thạch Mục.

Trong tay Ngự Huy cầm chắc hai cái “bạch sắc ngọc phủ”, vung chéo vào nhau. Trên thân của ngọc phủ liền phát ra hai đạo bạch quang mạnh mẽ với tốc độ rất nhanh bổ xuống Thạch Mục.

Thạch Mục tay trái nắm lại một quyền giơ lên, trên cánh tay từng vòng hỏa quang rực lửa, mạnh mẽ hướng ra phía trước vung đánh ra.

Một đạo “hỏa diễm quyền ảnh” cực mạnh lập tức bắn ra đấm vào hai đạo bạch quang kia của Ngự Huy.

“Oàng” một tiếng vang lên.

Giữa trời vô số hỏa tinh nứt tung tóe bắn ra bốn phía, cuộn lên một màn “bạch sắc sương khí”.