Huyền Giới Chi Môn

Chương 1135: Tru Nghịch (1)




Thạch Mục ánh mắt ngưng lại, hai tay hơi thúc pháp quyết, đằng sau “hắc bạch song dực” phất lên, cả người bay cao lên mấy trượng, kéo giãn khoảng cách với “hắc thiết kỳ bàn” ra.

Chính vào lúc này, phía trên đỉnh đầu Thạch Mục hỏa quang lóe sáng, một âm thanh giống như mãnh thú gào hét vang lên, tiếp ngay sau đó từ trên trời cao một màn hỏa diễm hừng hực đổ ập ép xuống phía dưới.

Thạch Mục còn chưa nhìn rõ đó là vật gì đã bị màn hỏa quang mang theo uy lực cực mạnh này ép xuống một trận, cả người theo đó mà bị rơi xuống dưới. “Loảng xoảng” một tiếng, hai chân giẫm trên “hắc thiết kỳ bàn”.

Thạch Mục vừa rơi xuống, những đường văn lộ ngang dọc ở trên “hắc thiết kỳ bàn” bừng sáng lên.

Thạch Mục hơi nhíu mày, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ dị đang len lỏi truyền vào dưới chân hắn.

Luồng sức mạnh này vừa xâm nhập vào trong người, trong cơ thể Thạch Mục một trận hư không, linh lực nguyên bản lưu chuyển không ngừng đột nhiên ngưng lại, giống như đã bị tiêu tán mất, thế nhưng lại không hề cảm nhận được chút gì.

- Thế nào? Nếm thử Hỗn Nguyên Kỳ Bàn này của ta cảm giác thế nào?

Lam Thần mặt cười khoái chí, từ trên không trung hạ xuống trên kỳ bàn, đi vài bước đến gần Thạch Mục hỏi.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, không nói gì, “hắc bạch song dực” sau lưng dũng mãnh phất lên như muốn bay lên khỏi kỳ bàn.

Tuy nhiên cánh vừa phất lên thì người hắn lại không hề động đậy gì, đôi chân giống như đã bị ghim chặt vào kỳ bàn, giống như đã hòa vào làm một với trận pháp.

Càng tèo đời hơn là sau khi phất cánh lên mà không bay được, “hắc bạch song dực” sau lưng Thạch Mục đã bị hao tổn linh lực, bắt đầu thu nhỏ lại rồi cuối cùng biến mất luôn.

- Ha ha, đừng uổng công vô ích nữa. Trên người ngươi sản sinh ra bao nhiêu linh lực thì Hỗn Nguyên Kỳ Bàn này liền hấp thụ hết bấy nhiêu. Hơn nữa, trong cơ thể ngươi giải phóng linh lực càng nhiều thì lực trói buộc của kỳ bàn đối với ngươi càng mạnh. Ngươi đã rơi vào kết cục chỉ có đường chết mà thôi.

Lam Thần khá tự kiêu với pháp bảo của mình, vừa cười vừa nói.

- Ngươi nhảm nhí xong chưa?

Thạch Mục nghe vậy nên cũng không có gắng vùng vẫy thoát ra nữa, chuyển ánh nhìn sang đối phương, lạnh lùng nói.

- Chết đến nơi rồi, ngươi còn không cầu xin ta tha mạng mà lại còn dám cứng mồm cứng miệng? Nếu đã như vậy, ta đây sẽ tiễn ngươi về tây thiên cực lạc.

Lam Thần vẻ mặt dữ tợn, hung hãn nói.

Nói xong, hắn bước lên trước một bước dài, bàn tay mở ra, một thanh kim sắc vừa vuông vừa dài hiện ra, chính là một nửa khác của tín vật tộc trưởng mà lúc nảy hắn đã dùng để đâm lén An Dật Sơn trọng thương.

Trên người Lam Thần kim quang sáng lên, mạng lưới hoa văn dày đặc tinh vi cũng dồn dập sáng lên, từng tấm phù văn trên dưới bay nhảy vô cùng huyền ảo.

“Hu la”! một tiếng.

Một khối hỏa diễm rực lửa từ trong tuôn ra.

Cùng tuôn ra theo với hỏa diễm còn có một âm thanh cực lớn giống như tiếng thét gầm của mãnh hổ vang lên.

Thạch Mục ngẩng đầu lên nhìn thấy trong khối khỏa diễm hừng hực đó đột nhiên từ trong bay vọt ra một cái đầu mãnh hổ cực lớn đang há miệng lớn xông tới để cắn vào đầu của hắn.

Cái đầu của mãnh hổ đó vốn không phảo là vật chất thật mà toàn bộ là do hỏa diễm cấu tạo thành, có điều nhìn nó sống động, dũng mãnh như thật. Bên trong nó còn ẩn chứa một luồng khí tức viễn cổ mênh mang, mang tới sức mạnh trấn áp vô cùng mạnh mẽ.

Lúc nảy là Thạch Mục bị sức mạnh của nó từ trên không trung đè ép hắn rơi xuống Hỗn Nguyên Kỳ Bàn.

Mắt nhìn thấy mãnh hổ há rộng miệng lớn, hỏa diễm cấu tạo thành răng nanh to lớn, bao trùm cả đầu của Thạch Mục, không đến một giây sau sẽ cắn nát đầu của hắn.

Ngay tại lúc này, phía trước người Thạch Mục một đạo kim quang xán lạn bỗng nhiên sáng rực lên, một luồng sức mạnh không gì sách kịp từ “Như Ý Tân Thiết Côn” trong tay hắn bắn ra.

Trong hai cánh tay của Thạch Mục truyền ra một trận âm thanh “kèn kẹt”, gân cốt giãn nở lớn ra, mạnh mẽ đưa Tân Thiết Côn trong tay ra phía trước rồi ra sức nện lên đầu của “hỏa diễm mãnh hổ”.

“Ầm ầm” một tiếng vang chấn động trời đất.

Đầu của mãnh hổ ngay sau đó bị lõm xuống, đằng đằng sát khí vốn có của hỏa diễm cũng lập tức co rụt lại.

Tân Thiết Trường Côn của Thạch Mục lại không hề thu lại khí thế mà liên tục ép xuống, dùng khí thế không thể chống đỡ đập xuống Hỗn Nguyên Kỳ Bàn.

Lại một tiếng “ầm ầm” long trời vang lên.

“Hắc sắc kỳ bàn” dưới chân của Thạch Mục liền chấn động kịch liệt, theo đó là tiếng “rắc rắc” vang lên. Từ giữa không gian bắt đầu nứt toác ra mấy chục khe nứt mở rộng ra mọi hướng, tiếp đó “oành” một tiếng vỡ tan ra, biến thành một đống vụn nát.

- Không ….. không, đây không thể nào, ngươi lấy đâu ra linh lực? linh lực của ngươi phải bị Hỗn Nguyên Kỳ Bàn của ta hút hết rồi mới đúng.

Lam Thần một mặt thương tiếc nhìn hắc thiết vỡ vụn khắp mặt đất, không thể tin được mà kêu lên.

Thạch Mục một tay giương lên, thu Tân Thiết Côn vào trong Thiên Cơ Côn Sáo, vừa hoạt động cơ thể một chút liền phát hiện ra linh lực bị tổn hao trước đó đang từng chút từng chút khôi phục lại.

- Nếu không phải ngươi nói cho ta biết thiết bàn rách này hút linh lực trên người ta thì có lẽ ta đúng thật là sẽ bị ngươi giam lại một trận rồi.

Thạch Mục cười he he, nói.

Thạch Mục hắn đương nhiên sẽ không đi giải thích với Lam Thần rằng Thiên Cơ Côn Sáo của hắn có điểm đặc biệt là có thể tích trức và bảo tồn linh lực.

“Hắc bạch song dực” sau lưng của Thạch Mục lần nữa hiện ra, hắn bước dài lên phía trước, trên người hô lên một tiếng dựng lên một màn “xích hồng hỏa diễm”. Trên cánh tay trái của hắn một đạo hỏa trụ giống như “du long” uốn lượn xuống quấn quanh “Như Ý Tân Thiết Côn” trong tay hắn.

Thạch Mục bỗng nhảy vọt lên giữa không trung, trong miệng hét lớn một tiếng, hai tay cầm chắc “Tân Thiết Trường Côn” đang được liệt diễm quấn quanh giơ lên cao rồi mạnh mẽ nện xuống đỉnh đầu của Lam Thần.