Sau khi tay trắng trở về, Thạch Mục liền lặng lẽ âm thầm đi vào trong lầu các, ban ngày bế quan không ra ngoài.
Đêm ngày thứ hai, Thạch Mục tiếp tục ra ngoài do thám tình hình trong Viêm Hổ Nhất Tộc.
Tuy rằng lần này hắn dựa trên kinh nghiệm đã rút ra được từ lần trước, suy nghĩ kỹ càng một lượt, đem trọng tâm hướng về người của ngoại tộc và cũng dùng thuật Thôi Miên để dò xét tìm kiếm manh mối. Kết quả, sau khi bận rộn một đêm xong, cũng giống như đêm trước chẳng thu hoạch được gì.
Càng như vậy, trong lòng Thạch Mục lại càng giấy lên sự nghi hoặc, bên trong bình hồ lô này của Thiên Đình này rút cục là muốn bán loại thuốc gì?
Thạch Mục mặc dù có chút không cam tâm quay về nhưng trước mắt trời đã gần sáng rồi, cũng chỉ có thể quay về lầu các rồi tính tiếp.
Sang ngày thứ ba, cũng chính là ngày tổ chức thọ yến của tộc trưởng nội tộc An Dật Sơn.
Mới sáng sớm, An Hoa đã đến trước lầu các gọi Thạch Mục cùng hắn đi đến nội tộc.
Thạch Mục đương nhiên là vui vẻ đi cùng.
Nơi tổ chức điển lễ được diễn ra ở điện chính của nội tộc.
Lúc mà Thạch Mục và An Hoa đến, ở đây đã đông vui nhộn nhịp, huyên náo tiếng ngườitừ trong điện truyền ra rồi.
Từ cửa đại điện nhìn vào, bên trong đại điện rất rộng, đã tụ tập ở đây rất nhiều người mặc trên mình trang phục đủ các loại màu sắc. Cặp cặp tam tam tùy ý đứng lại với nhau, gương mặt vui vẻ, cười cười nói nói.
Không ít nam nữ tùy tùng cũng trang điểm vui vẻ ăn mừng, trên mặt tươi cười đi tới đi lui trong đại điện chào hỏi các vị quan khách trong ngoài đến chúc mừng.
Thạch Mục và An Hoa vừa nói chuyện vừa cất bước đi vào trong đại điện.
Thạch Mục thần sắc bình thường, ngấm ngầm khai triển thần thức ra xung quanh, vô cùng cẩn thận nhìn quét qua bốn phía, quan sát mọi người. Thái Nhi lúc này tự nhiên cũng biết điều, đứng yên lặng trên vai của Thạch Mục, ánh mắt nhìn ra bốn phía xung quanh.
Hai người vừa đi đến cửa lớn của đại điện liền nhìn thấy An Đô và một người thanh niên da xanh tóc xanh ở cùng nhau, vừa nói vừa cười từ trong đại điện đi ra.
- Ô, xem coi ai đến này? Đây chẳng phải là An Hoa à, sao năm nay ngươi cũng đến tham gia điển lễ chúc mừng thọ đản của thúc phụ ta vậy? Những năm trước ngươi đều lấy lý do ở ngoài, trước giờ chưa từng đến tham gia đó. Năm nay là thế nào đây, mặt trời mọc đằng tây rồi hả?
An Đô trợn tròn mắt lên cố giả vờ ra vẻ ngạc nhiên, nói một lô.
- An huynh, điều này còn phải đoán nữa sao? Không phải đã bày ra trước mắt rồi còn gì, hắn đến là để muốn đoạt được tư cách đi vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh tu luyện đó.
Thanh niên da xanh tóc xanh kia chen miệng vào nói.
- Ổ? Nếu nói như vậy, ta thật rất muốn biết An Hoa ngươi đã chuẩn bị thứ gì tốt đây? Không biết tổ tiên ngoại tộc các ngươi để lại thứ phế phẩm gì hay là ngươi trong mấy năm lang bạt nhặt được thứ rách nát gì? Ha ha ha....
An Đô gật gù đắc ý ồ lên một tiếng, chế giễu An Hoa.
Thanh niên tóc xanh kia cũng a dua theo hắn cười ha ha.
Hai người này một người hát người còn lại bè theo, hoàn toàn không nhìn ngó gì đến Thạch Mục.
Dưới cái nhìn của bọn chúng, từ sau sự cố của tộc trưởng Viêm Hổ Ngoại Tộc đời trước thì ngoại tộc đã bị chèn ép nhiều năm trời, tài nguyên thiếu thốn, chắc chắn là không có thứ gì quý giá để dâng tặng. Mà An Hoa lần này tới đây là vì mong ước có được tư cách để vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh tu luyện, nhưng đồng thời cũng có chút nản chí.
An Hoa lúc này sắc mặt tái xanh, hai tay nắm chặt, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào An Đô, không nói lời nào.
An Đô tất nhiên không để ý tới, một mặt tràn đầy vẻ nhạo báng, giễu cợt.
- Ta nói tại sao ở một nơi thế này mà đến một bộ tộc lớn cũng không thấy bóng dáng, toàn là mấy tên vô danh tiểu tộc, thì ra là chủ nhà này thích thu nhận phế phẩm để chúc mừng thọ đản của mình à! Đúng là thật kỳ quái đó.
Miệng lưỡi của Thái Nhi đâu chịu thiệt thòi, liền hỏi đểu lại.
- Ngươi nói cái gì?
An Đô nghe vậy, liền giận dữ, hai mắt trừng lên, lớn tiếng quát.
Thanh niên tóc xanh kia sắc mặt cũng thay đổi, rất tức giận nhìn sang phía Thái Nhi.
Thái Nhi lại thản nhiên không sợ, ở trên vai của Thạch Mục vừa ngẩng đầu vừa ưỡn ngực ra, cũng trợn mắt lên nhìn vào An Đô.
Thạch Mục lại chỉ cười trong ánh mắt nhìn, cũng không lên tiếng ngăn cản, đứng yên bộ dạng để mặc không quản.
An Đô thấy vậy, trên người khí thế tức giận hừng hực tăng thêm, dáng vẻ như muốn động thủ.
Thạch Mục thấy vậy trên mặt thu lại vẻ cười ngầm lúc nảy, ánh mắt nghiêm lại nhìn vào An Đô.
An Đô chỉ cảm thấy trên người bỗng phát lạnh, hình như ánh nhìn của đối phương dường như đã nhìn xuyên thấu toàn bộ bí mật trên người hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, khí thế hừng hực ban đầu cũng tự nhiên yếu đi.
Tuy rằng hắn cảm nhận được khí tức trên người Thạch Mục chỉ là Thánh Giai sơ kỳ nhưng vẫn cảm thấy trong lòng kinh hãi một trận, khí thế cũng yếu đi vài phần nữa.
- An huynh cần chi tính toán với mấy kẻ nghèo đó, chúng ta còn có việc quan trọng cần làm.
Thanh niên tóc xanh nhận thấy tình thế có chút không đúng, định thần lại, đưa tay kéo kéo An Đô nói.
An Đô trong miệng hừ lạnh một tiếng, cùng với thanh niên tóc xanh hai người đi qua hai bên Thạch Mục, nghênh ngang rời đi.
An Hoa tuy sắc mặt vô cùng khó coi nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn xuống, không nhất thời khinh suất. Ngược lại Thái Nhi vẫn còn khá tức giận, trong miệng như đang lẩm bẩm gì đó.
- Người thanh niên đi bên cạnh An Đô là ai, ngược lại có phần nhẫn nhịn hơn so với An Đô?
Thạch Mục nhìn theo hình bóng phía sau của hai người rời đi, hỏi.
- Người này tên là Lam Ngọc, là thiếu chủ của Lam Tinh Nhất Tộc, An Hoa thở dài một hơi nói.
- Lam Tinh Nhất Tộc, hình như chưa từng nghe qua.
Thạch Mục suy nghĩ một chút phát hiện không có ấn tượng gì với tộc này.
- Công tử, người có thể không có ấn tượng gì về bộ tộc này, họ chỉ là một bộ tộc nhị lưu. Trong xếp hạng của trăm tộc trong Thiên Hà Tinh Vực họ chẳng có số gì trong đó, nhưng hiện nay họ lại chính là bộ tộc lớn nhất nương tựa vào Viêm Hổ Nhất Tộc chúng tôi. Bộ tộc này thực lực không yếu, hơn nữa còn rất giỏi trong việc luyện chế trận kỳ trận bàn, vì vậy mà tích góp được không ít của cải. Từ một góc độ khác nhìn tới thì tài nguyên của họ đã không thua kém gì Viêm Hổ Nhất Tộc rồi.