Huyền Giới Chi Môn

Chương 1119: Đạt Thản Bản Tôn (1)




- Đúng rồi, hôm qua vào lúc Phương Sách đền tội, ta đã nhìn thấy một “ngân sắc nhân ảnh” bay ra khỏi lối vào cốc, e là tai mắt của Thiên Đình, sợ rằng đã mang toàn bộ chuyện ở đây truyền báo về rồi. Ngươi nhất định không được lơ là cảnh giác, nhất định phải gia tăng canh phòng cẩn thận.

Thạch Mục trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

- Công tử yên tâm, chuyện này tôi nhớ rồi, về sau nhất định sẽ tăng cường giới bị. Nói đến, vốn là muốn mời mọi người ở lại trong tộc thêm vài hôm, cố gắng hết lòng chiêu đãi một phen. Không ngờ mọi người lại gấp gáp muốn đi, thật là làm tôi trong lòng cảm thấy không phải.

Phương Đạt nói.

- Ta lại muốn ở lại đây thêm vài ngày, ăn uống thỏa thích rồi đi cũng được a.

Thái Nhi giọng khá oán giận kêu lên.

- Ta lần này đi liền mấy năm, cũng không biết Di Thiên Cự Viên trong tộc có yên ổn, trong lòng có chút mong nhớ, muốn nhanh chóng quay về xem thử.

Thạch Mục nói.

- Vậy được. Đợi đánh lui Thiên Đình, mọi người phải cùng nhau uống thỏa thích ba ngày ba đêm!

Phương Đạt nói tiếp.

Ba người nói với nhau lời “trân trọng”, Thạch Mục và An Hoa cùng nhau bay đi.

Trong tinh không bên ngoài gần Tử Điện Tinh, một đội hình phi thuyền xuất hiện, có mấy nhân ảnh đang đứng trên phi thuyền.

- Cái gì, ta mới chỉ rời đi có hai ngày công phu mà đã xảy ra chuyện như vậy. Phương Sách và Phương Khôi đều chết rồi, Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc rơi vào tay của Phương Đạt! Các ngươi lại đứng một bên khoanh tay đứng nhìn?

Một người đàn ông cao to vạm vỡ gương mặt hung ác, toàn thân “kim sắc mật văn” che kín. Trên mình chỉ có một chiếc hoàng bào che được nửa người.

Dung nhan và thân hình mà lúc trước Thạch Mục đã biến hóa thành chính là của hắn Đạt Thản thần tướng.

Đứng trước mặt Đạt Thản là mấy người mặc ngân bào, người nào người nấy đứng thẳng cúi đầu, im lặng chịu đựng cơn tức giận của Đạt Thản.

- Đạt Thản thần tướng đại nhân, chuyện của Tử Tinh Nhất Tộc là có người ở trong dở trò…..

Đợi Đạt Thản bớt giận, một người đàn ông mặc ngân bào mới dám khe khẽ ngẩng đầu lên, nhanh chóng kể lại một lượt chuyện ở Tử Tinh Nhất Tộc.

Đạt Thản nghe xong, vẻ mặt tức giận liền biến mất, cau mày lại.

- Đạt Thản đại nhân, không phải chúng tôi không ra tay mà là người kia quá lợi hại. Dù cho chúng tôi có ra tay thì cũng chỉ là làm chuyện vô ích, ngược lại sẽ làm lộ thân phận của chúng ta.

Người đàn ông mặc ngân bào nói.

- Kẻ đó là ai?

Đạt Thản lầm bầm nói.

Có điều hăn liền hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không cần biết là kẻ nào, dám phá hoại chuyện tốt của ta, không thể cứ thế này mà bỏ qua được.

Đạt Thản khua tay đánh ra một đạo pháp quyết, phi thuyền phát ra hào quang tỏa sáng, hướng ra xa bay đi.

………..

Thạch Mục và An Hoa cưỡi Long Vũ Phi Xa rất nhanh chóng đã đi xa khỏi Tử Điện Tinh, từ từ bay vào trong tinh không.

- Công tử.

An Hoa bỗng nhiên mở lời.

Thạch Mục vốn đang nhắm mặt ngồi tu luyện, nghe thấy tiếng của An Hoa liền mở mắt ra hỏi.

- Sao vậy?

- Theo như lộ trình, chúng ta tiếp tục đi về phía trước khoảng bốn hoặc năm ngày nữa là đến được Lưu Lam Tinh Cầu. Ở đó có truyền tống trận liền có thể đến được gần Hổ Vương Tinh nơi mà Viêm Hổ Tộc sinh sống, tôi muốn quay về một chuyến.

An Hoa do dự một chút đáp.

- Ngươi muốn quay về Viêm Hổ Tộc?

Thạch Mục hỏi tiếp?

- Bây giờ trong Thiên Hà Tinh Vực tình hình hỗn loạn, e rằng không có bất kỳ tộc nào có thể may mắn tránh khỏi. Viêm Hổ Nhất Tộc chúng tôi mặc dù đã ẩn cư không màng thế sự nhưng tôi vẫn có chút lo lắng.

An Hoa nói.

- Được, dù sao cũng tiện đường, đi xem xem cũng tốt.

Thạch Mục nghe vậy, gật đầu đồng ý.

- Cảm ơn công tử!

An Hoa vui mừng nói.

Thạch Mục khẽ cười, đang muốn nói điều gì thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, quay đầu nhìn ra đằng sau.

An Hoa nhìn thấy sắc mặt của Thạch Mục, cũng quay đầu nhìn theo, sắc mặt cũng biến đổi.

Một vệt kim quang vô cùng nhanh chóng bay vụt đến, khí thế hùng hổ.

Thạch Mục mắt thần tỏa sáng, Long Vũ Phi Xa dừng lại.

Kim sắc độn quang kia trong nháy mắt đã bay đến trước người, hiện ra một “kim sắc phi châu”, đứng trên chính là đám người Đạt Thản thần tướng.

An Hoa nhìn thấy mấy người, đặc biệt là Đạt Thản thần tướng, sắc mặt lại lần nữa biến đổi.

Ngược lại, Thạch Mục lại không hề có chút kinh ngạc.

- Chính là ngươi đã giết chết Phương Sách!

Phía trên Đạt Thản Thần Cảnh nhìn xuống Thạch Mục nói.

- Không sai, Chính là tại hạ. Thiết nghĩ các hạ chính là người đã cùng Phương Sách lén lén lút lút cấu kết với nhau, Đạt Thản thần tướng hả! Hành sự như vậy quả nhiên là có phong thái của Thiên Đình.

Thạch Mục cười nhạt.

- Tiểu tử ngươi muốn chết!

Đạt Thản nghe vậy, tức giận hét lên, trong tay hồng quang tỏa sáng, rút ra một thanh “xích sắc trọng kiếm”. Trên kiếm đao, từng đạo từng đạo “kim sắc linh văn” có hình dáng hỏa diễm hiện lên phát tán ra liệt diễm khí tức mãnh liệt.

“Oàng” một tiếng, trên trọng kiếm “kim sắc hỏa diễm” hừng hực, cuộn lại một vòng hóa thành một đạo kiếm ảnh rộng lớn chém xuống đầu của Thạch Mục.

Uy lực của “kim sắc hỏa diễm” tuy rằng không mạnh bằng “huyền cương kim diễm” của Thiên Phượng Nhất Tộc nhưng sức nóng và uy năng mà nó phát tán ra cũng vô cùng lợi hại, không thể coi thường.

Tất cả những nơi mà kiếm ảnh đi qua hư không đều dễ dàng bị vẽ ra một khe nứt khổng lồ.

Thạch Mục không hề sợ hãi, chớp mắt đã hoàn thành “đồ đằng biến thân”, đồng thời trên người kim quang tỏa sáng, “cửu long tỏa kim giáp” hiện ra.

Trong nháy mắt, từng vòng tròn kim sắc gợn sóng lấy Thạch Mục làm trung tâm, cuốn ra bốn phương tám hướng, cả An Hoa và Long Vũ Phi Xa đều bị đẩy ra xa tít.

Tiếp theo đó Thạch Mục phất tay lấy ra “Như Ý Tân Thiết Côn”, một luồng “xích sắc hỏa diễm” từ trong tay hắn xuất hiện ra quấn quanh “Như Ý Tân Thiết Côn”.

Thạch Mục khẽ quát một tiếng, vung côn lên nghênh đỡ đòn tấn công của Đạt Thản.

Đạt Thản thần tướng ánh mắt lộ vẻ vui mừng, tay cầm chắc kiếm, “trọng kiếm kim sắc hỏa diễm” lần nữa rừng rực lên.

Côn kiếm mạnh mẽ va vào nhau!

- Viêm Bộc!