Thạch Mục run lên trong lòng, quay đầu nhìn bóng dáng của Chung Tú dần dần biến mất xa nơi chân trời, thần thái không khỏi hiện lên vẻ bàng hoàng sững sốt.
Phải một hồi lâu sau hắn mới lấy lại được tinh thần, quay mình mang theo ánh mắt sắc lạnh quét qua ba người Triệu Chu Minh bọn họ.
- Nếu đã như vậy, Thạch mỗ cũng không tiện ở lại thêm nữa, cáo từ!
Hắn nhìn ba người kia một chút, thoắt cái cả người đã biến thành một dải bạch quang, hướng ra ngoài thành bay đi.
Triệu Chu Minh và Triệu Linh Lung liếc mắt nhìn nhau.
- Giỏi cho một tên Thạch Mục, lại có thể từ một tinh vực nhỏ bé hẻo lánh đến được đây, quả nhiên không đơn giản! Xem ra trong hắn ẩn chứa sức mạnh không hề nhỏ.
-
Triệu Chu Đồng hừ lạnh một tiếng nói.
Triệu Linh Lung cũng chậm rãi gật đầu, không nói lời nào.
- Ài! Tộc trưởng để chúng ta xử lý việc này như vậy cũng không biết là đúng hay sai nữa.
-
Triệu Chu Minh thở dài một hơi, loáng một cái biến mất khỏi đại điện.
Thạch Mục rất nhanh bay ra ngoài ngoại thành, hạ xuống đứng lại trên đường.
Lúc này hắn thần sắc rất khó coi, mặt mày nhăn nhó.
- Mấy kẻ trong Thiên Phượng Nhất Tộc thật quá đáng, nói lời không giữ lời, lời nói như đánh rắm vậy, toàn bộ đều là tiểu nhân.
-
Thái Nhi tức giận mắng.
Thạch Mục không nói gì, chỉ chầm chậm đi về phía trước.
- Thạch Mục, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
-
Thái Nhi nhìn Thạch Mục hỏi.
Thạch Mục nghe vậy, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Từ chỗ này nhìn vào, trong thành như được màn sương che giấu, tĩnh mịch, lúc ẩn lúc hiện.
Hắn thôi không nhìn nữa, trầm mặc một chút rồi nói:
- Tú nhi vừa rồi đột ngột rời đi, ta có chút lo lắng. Đợi đến tối chúng ta lén lẻn vào trong, ta muốn hỏi cho rõ ràng.
-
- Được!
-
Thái Nhi gật mạnh một cái.
- Trước tiên phải tìm một nơi để dừng chân đã.
-
Thạch Mục đi về phía trước, tìm được một quán trọ ở lại.
…….
Di Dương Tinh Vực, ngày ẩn tinh.
Trong điện chính tọa trên đỉnh Cực Dương Lý Trần Tông. Thân Đồ Nam cả người màu xanh áo nho, tay phẩy nhẹ chiếc quạt lông vũ, vầng trán hơi nhăn, ánh mắt xuyên thấu qua cửa điện, nhìn ra bầu trời xa xăm.
Đứng bên cạnh Thân Đồ Nam là một người mặc đạo phục bát quái. Ông già dáng vẻ nhỏ gầy râu tóc bạc phơ, tay khẽ cử động có vẻ hơi lo lắng.
- Thánh Chủ, lần này tấn công Trục Vân Kiếm Phái sự việc trọng đại, để một mình Tây Môn Quan Chủ dẫn đánh, liệu có phải là có chút sơ suất rồi không? Dù sao thì nàng ta tuổi còn quá nhỏ, thuộc hạ thật sự cảm thấy lo lắng a!
-
Ông già dáng gầy đi tới gần Thân Đồ Nam một bước, nói.
- Ân trưởng lão, lần này để cho Tây Môn Tuyết dẫn quân chinh phạt Trục Vân, không phải là ý của ta….Chuyện này ông cũng không cần hỏi nhiều nữa. Hơn nữa, nàng ta hiện nay đã được truyền Thương Thái Thần Tướng Y Bát, công lực đã sớm vượt xa trước rồi. Huống hồ lần này còn có đại quân của Cổ Man Tộc đến trước áp chế, sẽ không có chuyện gì đâu.
-
Khẽ phẩy quạt lông vũ, Thân Đồ Nam nói.
- Nếu là như vậy, thì yên tâm rồi. Chỉ là Mục Thiên Tuyệt công lực dù sao cũng đạt mức Thần Cảnh. Người không ra tay, liệu có….
-
Ân trưởng lão chưa nói hết câu đã bị Thân Đồ Nam ngắt lời.
- Bên trên sở dĩ sắp xếp như vậy hẳn có dụng ý, chúng ta cũng không cần phí công nhọc lòng suy đoán nữa. Lúc này Tây Môn Tuyết bọn họ chắc đã tấn công đến sào huyệt của Mục Thiên Tuyệt rồi, chúng ta yên tĩnh chờ tin tức báo về đi.
-
Thân Đồ Nam ánh mắt khôi đổi nhìn lên bầu trời, miệng nói.
…..
Bên ngoài Kiếm Lâm Tinh, một màn trời tối đen, thỉnh thoảng lại vang lên từng trận tiếng nổ to, từng đạo “điện quang hỏa hoa” thỉnh thoảng nổ tung trên bầu trời.
Bên trong Tinh Hải, mấy trăm chiếc chiến hạm lơ lửng trong không trung vây thành hạm đội hình bán nguyệt khổng lồ, bao vây một hạm đội có quy mô nhỏ hơn bên trong.
Hạm đội với quy mô nhỏ này chỉ có hơn trăm chiếc chiến hạm, mà toàn bộ những tàu chiến này khắp nơi đều có dấu vết bị tàn phá nặng nề, trong tình trạng vô cùng thê thảm.
Chỉ thấy chính giữa có một chiến hạm tương đối nguyên vẹn, từ trong bay vút ra một người trung tuổi, dáng cao gầy, trên mình mặc y phục màu trắng. Người này gương mặt thanh thoát, sống lưng thẳng tắp, phía sau đeo một thanh “thanh sắc trường kiếm”.
Không phải ai khác, chính là Mục Thiên Tuyệt.
Vẻ mặt của Mục Thiên Tuyệt tràn đầy sự phẫn nộ, ánh mắt quét qua một lượt chiến hạm ở trước mặt của đối phương.
- Lão thất phu Thân Đồ Nam đâu? Sao không có mặt hắn ở đây! Lại núp sau lưng giở trò quỷ quái rồi sao?
-
Mục Thiên Tuyệt giận giữ quát.
- Mục tiền bối, Thánh chủ của chúng tôi bây giờ không chỉ đơn thuần là quản lý Lý Trần Tông nữa mà cả toàn bộ Di Dương Tinh Vực này đều cần đến người chủ trì. Công việc rất bận rộn à!
-
Càn Thiên quan quan chủ, thân mặc đạo bào, cao giọng trả lời.
- Hừ! Tên cẩu tặc Thân Đồ Nam đã không có đây, vậy ở bên trong chỉ đạo các ngươi là kẻ nào?
-
Mục Thiên Tuyệt hỏi.
- Mục tiền bối, thất lễ rồi!
-
Một âm thanh trong trẻo, tươi đẹp đáp lại.
Tiếng vừa nói ra, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ trên người mặc “kim sắc chiến giáp” từ trong hạm đội nhẹ nhàng bay ra, đứng giữa không trung, hướng về phía Mục Thiên Tuyệt thi lễ.
Người này lông mày lá liễu, mắt như tranh vẽ, da trắng như tuyết, gương mặt lại càng xinh đẹp yêu kiều. Rất hợp với hoa văn mĩ lệ không gì sánh kịp của kim giáp, áo ôm vừa vặn. Phô diễn ra bên ngoài một cách tinh tế vẻ đẹp của nàng.
- Ngươi là kẻ nào?
Mục Thiên Tuyệt lạnh lùng hỏi.
- Đệ tử Tây Môn Tuyết, đứng đầu Lý Hỏa Quan của Lý Trần Tông.
Thiếu nữ trẻ tuổi kia trả lời.
- Hừ, tên cẩu tặc Thân Đồ Nam không dám tự mình đến, lại đi phái một tiểu nha đầu ngươi đến chịu chết. Có điều, như vậy cũng đúng với phong cách chuyên lợi dụng người khác nhằm đạt được mục đích của hắn.
- Năm xưa ta cũng từng bị hắn lợi dụng, xúi giục mới tiến đánh Thanh Lan Thánh Địa. Nhìn lại tình hình của Trục Vân Kiếm Phái ta bây giờ cũng không khác gì Thanh Lan Thánh Địa năm đó!
Mục Thiên Tuyệt cười cay đắng nói.