Thời gian như thoi đưa, lưu chuyển không ngừng, rất nhanh sau đó liền trôi qua ba năm thời gian.
Trong thời gian này, Chung Tú cách mỗi một đoạn, liền cùng Thái Nhi lặng lẽ đi tới Viêm Chước sơn này.
Thạch Mục giống như ba năm trước đây vậy, thân ở trong cái kén màu đen lớn.
Chung Tú mỗi một lần đi tới nơi này, đều ngồi ở cạnh miệng núi lửa, nói rất nhiều điều Thạch Mục, cũng không quản hắn có nghe hay không.
Nhưng mà ba năm này, cái kén màu đen lớn ấy thủy chung không có dấu hiệu mở ra, chẳng qua là dựa theo nhịp đập đặc hữu của tự bản thân mình, lấp lóe ánh sáng đỏ.
Bởi vì Chung Tú thường xuyên đến chỗ này, cộng thêm Thạch Mục đột nhiên mất tích, sự tình tự nhiên không giấu diếm được bao lâu, liền dẫn tới sự chú ý trong tộc, thậm chí có trưởng lão đi tới dò xét.
Như thế, ngược lại khiến cho quan hệ của hai người từ từ lan truyền ra trong Thiên Phượng tộc.
Người trong Thiên Phượng tộc đối với này sự việc này khen chê không đồng nhất, cảm khái hai người đến với nhau không dễ cũng có, trách cứ Chung Tú làm biết đại thế cũng có, tóm lại cái gì cũng nói được cả.
Nhưng mà có Triệu Linh Lung, những người này tự nhiên không dám ngay mặt nói cái gì, dù sao chuyện này dính tới Chung Tú.
Chung Tú ở trong tộc nghe cảm thấy phiền lòng, thời gian dài ra, dứt khoát trực tiếp mở ra động phủ ở phụ cận miệng núi lửa để ở.
Một ngày này, Chung Tú đang tu luyện trong động phủ, chợt cảm nhận được dưới người có một trận lắc lư.
Nàng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lập tức phi thân ra động phủ, chạy thẳng tới miệng núi lửa.
Khi Chung Tú chạy tới miệng núi lửa, chỉ thấy núi lửa dung nham sôi trào, khói đặc cuồn cuộn, che đậy hết cái kén màu đen lớn vào trong.
Chung Tú đang lúc kinh nghi, chợt nghe trong miệng núi lửa “Ầm” một tiếng vang thật lớn, dường như có thứ gì nổ bung ra.
Ngay sau đó, nàng liền thấy miệng núi lửa đột nhiên tạo nên một trận kình phong, có hình loa cuốn lên trên bầu trời, thẳng thừng thổi tan khói đặc cuồn cuộn.
Khói đặc mới vừa tán đi, thân ảnh của Thạch Mục liền lộ ra.
Chung Tú đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó cả kinh hô lên một tiếng, vội vàng nghiêng người sang một bên, bịt kín hai mắt của mình.
Lúc này Thạch Mục trên người không mảnh vải, thân xác to lớn khí lực hoàn toàn lộ ra, đường nét thân thể giống như đao khắc vậy, ánh lửa dung nham làm nổi bật lên, hiện ra một nét đẹp làm người ta rúng động.
Chỉ nhìn một cái, liền khiến cho tim Chung Tú tựa như hươu chạy, thẹn vô cùng, nhiệt độ trên mặt nàng cũng bắt đầu tăng lên kịch liệt.
Lúc này Thạch Mục tựa hồ như còn hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không biết tình trạng bản thân mình giờ này.
Chỗ ngực bụng của hắn, từng đạo hỏa văn đỏ thẫm ngưng tụ, từ từ nổi lên một cái đồ án tiểu đỉnh màu đỏ thẫm.
Đây là dấu hiệu báo Huyền Công Thất Chuyển đang sắp thành hình.
Đúng lúc này, trong miệng núi lửa dưới thân Thạch Mục lại hiện hào quang kỳ lạ liên tục, từng đoàn lửa sáng đỏ hình như có linh tính vậy, từ màn sáng đỏ chạch kia vọt ra, bay thẳng tới tiểu Đỉnh đỏ thẫm trên lồng ngực Thạch Mục.
“Hốt” một thanh âm vang lên, một đoàn sáng tỏ xông vào trong tiểu Đỉnh.
Ngay sau đó, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, mười mấy đám lửa sáng liên tiếp xông vào lồng ngực Thạch Mục, quang mang nhoáng lên, liền biến mất tiến vào trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy quanh thân Thạch Mục quang mang càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, dường như trở nên trong suốt vậy.
Mà lúc này, trên trán Thạch Mục, cũng bắt đầu hiện lên từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, mày cũng nhíu tít, có vẻ hết sức thống khổ.
Chung Tú thời khắc này cũng cảm nhận được sự khác thường trên người Thạch Mục, đang do dự có nên đến xem hay không, chợt nghe miệng núi lửa truyền lên đến một tiếng gào thống khổ.
“A...”
Nàng cũng không thèm quan tâm đến thẹn thùng nữa, lập tức quay đầu nhìn về phía Thạch Mục.
Lúc này, bên ngoài thân Thạch Mục xích sắc quang mang chiếu rọi, không ngờ lại gần như trở nên nửa trong suốt, xương cốt và huyết mạch trong cơ thể đều có thể xem rõ mồn một.
- Đây là... Địa hỏa linh phách!
Chung Tú nhìn từng đoàn minh diễm đó, không khỏi cả kinh kêu lên.
Địa hỏa linh phách chính là đại địa hỏa mạch thai nghén ra một loại tinh phách cao cấp, trong cơ thể ẩn chứa hỏa diễm chi lực cực kỳ bá đạo mãnh liệt, thời khắc này lại không biết vì sao, không ngờ lại đều tụ tập tới trong cơ thể Thạch Mục.
Theo địa hỏa linh phách không ngừng chen vào, Chung Tú liền thấy, trong mạch máu của Thạch Mục, từng đạo xích hồng sắc quang mang đang không ngừng chen chúc lao đến, đồng thời trở nên càng ngày càng sáng, xem ra dường như phải xung phá mạch máu vậy.
Trên quang mạc đỏ thẫm quang mang chớp liên tục, dung nham phía dưới cũng biến thành xao động bất an, trong miệng núi lửa không ngừng sôi trào sùng sục, từ trong đó phù lên một bọt khí to lớn, rồi sau đó lại nhanh chóng nổ bể ra.
Thạch Mục ngũ quan gần như vặn vẹo thành một đoàn, hai mắt của hắn đột nhiên trợn lớn, hai tròng mắt đỏ ngầu, gần như sắp phun ra lửa vậy.
- Thạch đại ca...
Chung Tú kinh hãi không thôi, lớn tiếng gọi to.
Thạch Mục tựa hồ như không nghe được, không có thực hiện bất kỳ hồi đáp nào, chẳng qua là cắn chặt hàm răng, hai mắt trợn tròn, xem ra thống khổ vạn phần.
Chung Tú nhìn hết ở trong mắt, trong lòng vô cùng lo lắng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
- Chung tỷ tỷ, Thạch Đầu hắn có chuyện gì vậy?
Lúc này, Thái Nhi vốn là đã đi ra ngoài cũng thông qua Thần Hồn liên hệ, cảm nhận được Thạch Mục biến hóa, bay trở về.
- Thạch đại ca huyền công vốn đã hoàn thành Thất chuyển, kết quả vào lúc tối hậu quan đầu, chẳng biết tại sao không ngờ lại dẫn tới nhiều địa hỏa linh phách như vậy, Xích Diễm chi lực điên cuồng trào nhập vào trong cơ thể của huynh ấy, khiến cho trong cơ thể của huynnh ấy do hấp thu hỏa chi tinh hoa vượt qua xa bản thân có thể chất chứa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, huynh ấy e rằng nổ tan xác mà chết a.
Chung Tú trong mắt đã ứa lệ quang, miệng lo lắng nói.
- Vậy... Vậy làm sao bây giờ đây ta? Có biện pháp nào có thể ngăn trở những địa hỏa linh phách này, hoặc là có biện pháp nào dẫn đường cho hỏa chi tinh hoa trong cơ thể Thạch Mục đi ra không?
Thái Nhi cũng là gấp đến mức độ xoay mòng mòng rồi.