- Thạch đại ca, Tú nhi đưa cho huynh vật này là vì huynh, vì chúng ta, chỉ khi huynh có thực lực đủ mạnh, thì chúng ta mới có thể chân chính ở một chỗ với nhau. Huynh không phải đã nói sẽ không vứt bỏ Tú nhi nữa sao?
Chung Tú nói từ đáy lòng.
- Ta…
Lời Thạch Mục còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt nghe cửa sổ có động tĩnh, Thái Nhi vỗ cánh bay đến.
- Thạch đầu, ngươi còn do dự gì nữa. Ngươi đã tu đến mức Lục chuyển đại thành, cần phải có đồ vật mang thuộc tính Bản nguyên. Thứ này đang ở trước mắt vì sao ngươi còn từ chối?
Thái Nhi rống lên.
- Không phải bảo ngươi canh chừng sao? Sao lại chạy vào đây?
Thạch Mục nhướng mày, mở miệng hỏi.
- Đừng nói cái này, hiện tại Triệu Tiễn đang dẫn trước ngươi một bước, đây không phải là thời cơ tốt nhất để theo kịp hắn sao?
Thái Nhi hỏi ngược lại.
- Được rồi.
Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi quyết định nhận lấy. Chung Tú mặt đầy niềm vui, đưa ngọc bội cho hắn.
- Tú nhi, nàng có biết chung quanh đây có chỗ nào kín đáo không? Ta cần luyện hóa vật này, bắt đầu luyện hóa tu luyện sang đệ thất chuyển.
Thạch Mục nắm chặt khối ngọc bội trong tay, cảm nhận được Bản nguyên chi lực thuộc tính hỏa, mở miệng hỏi.
- Có, Viêm Hỏa Sơn cách đây năm trăm dặm về phía Tây Nam của Phượng Dực Thành là chỗ ta ngày thường vẫn tu luyện, ngoại trừ sư phụ và một vài trưởng lão ra, thì người ngoài không được phép đi vào, huynh có thể yên tâm tu luyện tại đó.
Chung Tú đáp.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ.
Mắt Thạch Mục sáng ngời, lập tức nói.
- Tốt, huynh chờ ta một chút, ta thay một bộ quần áo.
Chung Tú đáp.
Một lát sau, hai người thừa đêm tối trốn khỏi Phượng Dực Thành, bay thẳng đến Viêm Hỏa Sơn. Phi hành mất chừng nửa canh giờ, Thạch Mục liền thấy có một tòa âm ảnh màu đen lớn dưới chân trời, trên đỉnh núi còn tỏa ra khói đặc. Chỗ ấy chính là Viêm Hỏa Sơn, một ngọn núi lửa còn đang hoạt động.
Thạch Mục cùng Chung Tú đáp xuống gần đỉnh núi, tiến đến gần miện núi lửa hơn trăm trượng. Bốn phía miệng núi lửa bị cháy đen, nham thạch nóng chảy phun lên đỏ thẫm giống như thủy triều, không ngừng đánh về bốn vách đá.
- Độ nóng của địa hỏa rất mạnh, còn có không ít tinh phách thuộc tính hỏa, lâu rồi không có ăn, thật là nhớ mùi vị của nó a.
Thái Nhi đứng trên vai Thạch Mục, nhìn về phía miệng núi lửa kia vài lần nói.
Thạch Mục im lặng cười cười, ánh mắt nhìn Chung Tú, mở miện nói:
- Tú nhi, ta đi đây.
Dứt lời, thân thể nhoáng lên, trực tiếp nhảy xuống miệng túi lửa. Thái Nhi thấy thế bay từ trên đầu vai của hắn sang vai phải của Chung Tú. Thân thể Thạch Mục đáp xuống, thân thể sắp chạm xuống nham thạch nóng chảy thì hắn được một vầng hào quang sáng ngời bao bọc, quang mang màu đỏ hơi mờ, nâng hắn lơ lửng giữa không trung.
Chung Tú thấy thế, hào quang trong bàn tay lóe lên, xuất hiện một cái lược màu đỏ lửa. Cây lược này chỉ lớn cỡ bàn tay, không khác những cây lược khác nhiều. Thân thể Chung Tú khẽ động đi đến phía trên ngọn núi lửa, nắm cây lược ngọc, nhẹ nhàng vẽ lên một cái, một cái lưới lớn màu đỏ lập tức xuất hiện, bao trùm miệng núi lửa, che đậy hoàn toàn khí tức của Thạch Mục ở bên trong.
Sau khi làm xong, Chung Tú mới trở lại bên cạnh ngọn núi lửa, dò xét lại thân thể Thạch Mục. Thạch Mục khoanh chân ngồi phía trên quang mang màu đỏ, toàn thân phát ra từng luồng hào quang, miếng ngọc Viêm Ngọc Kim Tinh bay lơ lửng ngay trước người. Chỉ thấy trong miệng Thạch Mục lẩm bẩm, chắp ngón tay trái lại, hơi nâng lên điểm về phía miếng Viêm Ngọc Kim Tinh.
- Hô!
Một hồi sóng khí vô hình lay động, khiến nham thạch nóng chảy đánh vào bốn phía vách núi. Khối Viêm Ngọc Kim Tinh phát ra từng đạo quang mang, rồi hiện ra từng vết nứt.
Một tiếng “kít” nhỏ vang lên. Hào quang của Viêm Ngọc Kim Tinh lóe sáng mãnh liệt, rồi trực tiếp vỡ vụn. Quang mang màu đỏ cùng màu vàng lốm đốm như đốm lửa bao phủ toàn bộ cơ thể Thạch Mục. Hắn thấy thế lập tức nhắm mắt lại, đánh ra pháp quyết, miệng tụng lên pháp quyết huyền diệu vô cùng.
Nương theo thanh âm niệm tụng kia, những hào quanh như đom đóm ấy bị đại lực dẫn dắt, trùng kích lên khắp cơ thể Thạch Mục.
- A…
Toàn thân Thạch Mục phát sáng, toàn bộ cơ thể giống như giấy vàng, mặt lộ vẻ thống khổ, ngửa mặt lên trời hét dài.
- Chung tỷ tỷ, Thạch đầu không sao chứ?
Thái Nhi lo lắng hỏi.
- Không có việc gì đâu, trên Kim Tinh Viêm Ngọc của ta có Thiên Phượng Thánh Viêm, nhiệt lực quá mức bá đạo nên Thạch đại ca mới thống khổ như vậy, nhưng ta tin tưởng huynh ấy có thể vượt qua.
Ánh mắt Chung Tú sáng rực nói.
Vừa dứt lời, chợt thấy bên ngoài cơ thể Thạch Mục hiện lên một hư ảnh phượng hoàng màu vàng bay vây quanh thân thể hắn một vòng, trực tiếp bao bọc lấy hắn. Ngay sau đó, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn dưới thân Thạch Mục giống như nhận lấy một lực lượng hấp dẫn kì dị, lấy Thạch Mục làm trung tâm, cuộn ùa tới.
Những nham thạch nóng chảy này giống như những ngọn lửa đỏ thẫm, quấn từng vòng quanh thân thể Thạch Mục, bao bọc hắn lại. Một lát sau, Thạch Mục giống như cái kén sâu chuẩn bị hóa bướm, bị nham thạch bao bọc vào bên trong. Rất nhanh sau đó, hào quang quanh kén ảm đạm đi, hóa thành than cốc màu đen. Thái Nhi phát hiện bên dưới cái kén lớn là một đạo hào quang đỏ thẫm to bằng cánh tay, xuyên thấu qua nham thách nóng chảy vào bên trong kén lớn.
Chỉ thấy hào quang lại sáng lên quanh kén lớn, rồi đen trở lại, xong lại sáng lên, những đường vân nứt ra lộ ra hồng quang nóng bỏng, giống như cái kén này đang hô hấp vậy. Thái Nhi lắc đầu thở dài:
- Không biết Thạch đầu còn bế quan bao lâu…
Ánh mắt Chung Tú tĩnh lặng nhìn về phía Thạch Mục, tràn đầy sự chờ mong trong đáy mắt.