- Vòng tỷ thí nayỳ phân làm trên dưới hai trận, nửa hiệp trước do 16 người các ngươi tùy ý khiêu chiến mười người bọn họ, người thắng thay thế vị trí của người thua.
Triệu Chu Đồng nói.
Lời này vừa nói ra, đám người chung quanh liên tiếp thấp giọng nghị luận, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua thân người của 20 người trên tràng này.
- Về phần nửa hiệp sau, chính là mười người đứng đầu khiêu chiến lẫn nhau, quyết ra thứ tự sắp xếp thứ hạng. Người đứng đầu sẽ trở thành rễ quý của Thiên Phượng tộc ta, nghênh cưới thánh nữ của bản tộc.
Triệu Chu Đồng hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói.
Ông!
Trong đám người chung quanh vang lên thanh âm nhiệt liệt, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Phượng Thánh nữ.
Thư Hữu Kim, Phương Sách cùng mọi người cũng nhìn về phía nàng, không ít người trong mắt chợt hiện lên vẻ khẩn thiết nóng bỏng.
Chỉ cần có thể trở thành đệ nhất, không chỉ có có thể có được vô số lợi ích, hơn nữa có thể ôm được mỹ nhân về.
- Vòng tỷ thí này mỗi người có ba cơ hội khiêu chiến, một khi vượt quá số này sẽ đánh mất tư cách khiêu chiến, hiện tại tỷ thí bắt đầu!
Triệu Chu Đồng tuyên bố.
Vừa dứt lời, ngay lập tức có người phát ra lời khiêu chiến.
- Bản thân Đỗ Khải, khiêu chiến lệnh kỳ số chín - Diệp huynh!
Một vị thanh niên sắc mặt đen xì đứng lên, nhìn về phía dưới lệnh kỳ số chín là một vị thanh niên anh tuấn cầm trong tay cây quạt mạ vàng, đầu đội kim hoàn.
Kim hoàn thanh niên nghe vậy con mắt đảo một vòng, liếc thanh niên đen đúa một cái, trên mặt lộ ra một chút cười lạnh, phóng người bay xuống.
Hai người không nói lời thừa, trực tiếp khái chiến.
Ầm ầm ầm!
Phong cách chiến đấu của hai người đều lấy mãnh liệt làm chủ, đánh rất kịch liệt, nhanh chóng phân ra thắng bại.
Kim hoàn thanh niên bằng vào một món phi xoa pháp bảo thuộc tính Hỏa uy lực cực lớn trong tay, đánh thanh niên đen đúa bị trọng thương, giành được thắng lợi.
Tỷ thí tiếp tục tiến hành, lập tức lại có hai người tiến lên khiêu chiến, nhưng mà đều thất bại.
Phương Trăn hít sâu một hơi, đi về phía trước.
- Trước hết chờ một chút, huynh trưởng của ngươi dường như tự tin chắc thắng, hãy để cho những người khác thử một chút thực lực của hắn rồi ngươi lên khiêu chiến, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Thư Hữu Kim kéo Phương Trăn lại, nói.
- Đa tạ hảo ý của Thư công tử, chẳng qua Tử Tình tộc ta chiến đấu dựa vào chính là hào dũng nhuệ khí, không cần quá nhiều sự quanh co.
Phương Trăn lộ ra vẻ tươi cười, thả người bay ra.
Thư Hữu Kim nhíu mày, Phương Trăn quá bị kích động, chỉ sợ phần thắng không lớn.
- Bản nhân Phương Trăn, khiêu chiến...
Phương Trăn nói đến một nửa, xoay chuyển ánh mắt, đáp xuống lệnh kỳ số 6 phía dưới, tiếp tục nói:
- Lệnh kỳ Số 6 - Phương Sách!
Lời này vừa nói ra, đám người ở phụ cận lôi đài đua nhau nghị luận, thân phận của Phương Trăn và Phương Sách sớm đã truyền ra, làm cho rất nhiều người hứng thú.
Ở trên đài cao phụ cận, tộc trưởng của Tử Tình Ma Ngưu tộc chùm sáng tím nhoáng lên một cái trong mắt, hơi hơi ngồi ngay ngắn trở lại.
- Ha ha! Phương Trăn, ta vốn cho là ngươi sẽ xem ta đánh hai trận mới dám lên khiêu chiến, bất quá bây giờ xem ra, ngươi còn có một điểm ngạo khí của Tử Tình Ma Ngưu nhất tộc chúng ta.
Phương Sách bật cười ha hả, từ trên đài cao bay xuống, đứng ở trước người Phương Trăn.
Phương Trăn nhìn thần tình tự tin của Phương Sách, trong lòng trầm xuống.
- Hãy bớt lời thừa đi!
Hắn hét lớn một tiếng, phất tay tế ra cái Lang Nha bổng pháp bảo màu tím kia, cả người biến thành một Giao Long màu tím bắn ra, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Phương Sách, Lang Nha bổng hung hăng nện xuống.
- Hừ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là thiếu chủ chân chính của Tử Tình tộc!
Phương Sách cười lạnh một tiếng, ánh sáng màu tím trong tay nhoáng lên một cái, đã xuất hiện một thanh chiến đao cự đại màu tím.
Quơ đao chém vớt lên, từng đạo đao khí lăng lệ ác liệt vô cùng bắn ra.
Đao gậy tiếp xúc nhau, tạo nên một tiếng vang thật lớn, gần như phá vỡ màng nhĩ của người ở phụ cận.
Hai đạo ánh sáng màu tím chói mắt đụng nhau, sau đó đột nhiên cách xa.
Phương Trăn thân thể bay ngược lại, đặng đặng đặng lùi liên tiếp mười mấy bước mới đứng vững được.
Khóe miệng hắn chậm rãi chảy ra một vệt máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Đối diện Phương Sách tuy rằng cũng bị chấn lui lại mấy bước, nhưng mà không hề bị thương, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
- Không có khả năng! Ngắn ngủi mấy ngày, thực lực của ngươi không ngờ lại tăng tiến lớn như vậy!
Phương Trăn gầm nhẹ nói.
- Hừ! Tầm nhìn hạn hẹp, không có gì là không thể, nhận lấy cái chết đi!
Phương Sách cười dài một tiếng, cả người bắn ra.
Phương Trăn thấy vậy, cũng không nói hai lời, phi thân lên trước.
Giữa không trung, hai đạo tàn ảnh màu tím thỉnh thoảng đụng nhau, phát ra tiếng động giao kích liên tiếp kinh thiên động địa, trong chớp mắt va chạm hơn trăm lần.
Ầm!
Một bóng người màu tím bị hung hăng đánh bay từ giữa không trung, đập xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to, chính là Phương Trăn.
Hắn thời khắc này nhìn thê thảm vô cùng, xương cốt ở ngực toàn bộ sụp xuống, trong miệng máu tươi phun ra ồng ộc.
Hắn vùng vẫy định đứng lên, nhưng mà hoàn toàn không thể động đậy, hoàn toàn bị trọng thương.
- Ta biết rồi, Đại Lực Ngưu Ma lệnh ở trên người ngươi! Ha ha, khó trách ngươi thực lực đột nhiên tiến nhanh.
Phương Trăn trong miệng máu tươi tuôn ra, nhưng mà thần tình chợt bình tĩnh lại, nói.
Nghe nói lời này, đám người ở phụ cận lôi đài ông ông nghị luận, rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía lão giả lông mày trắng là tộc trưởng của Tử Tình Ma Ngưu nhất tộc ở trên đài cao phụ cận.
Đại Lực Ngưu Ma lệnh cho là tín vật của tộc trưởng Tử Tình Ma Ngưu nhất tộc, Phương Sách có vật này, nói rõ kế tiếp đảm nhiệm vị trí tộc trưởng của Tử Tình Ma Ngưu tộc đã ra quyết định.
Lão giả lông mày trắng khẽ nhíu mày, nhưng mà nhanh chóng lại thư triển ra.
- Hừ! Ta là Tử Tình tộc thiếu chủ, Đại Lực Ngưu Ma lệnh tự nhiên là của ta.
Phương Sách đắc ý cười to.
Trên mặt Phương Trăn lộ ra một chút cười nhạt, dường như một khúc mắc nào đó trong lòng được giải khai.
- Phương Sách thắng!
Triệu Chu Đồng tuyên bố kết quả.
Đám người ở phụ cận lại nghị luận om sòm.
Phương Sách khóe miệng nhếch nhếch, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu không phải là “ở trên đại điển của Thiên Phượng tộc, không có cách nào giết người, bằng không hắn khẳng định đánh chết Phương Trăn hoàn toàn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, xoay người bay trở về dưới lệnh kỳ ngồi xuống.
Phương Trăn kinh qua một chút thời gian này, miễn cưỡng đứng lên, xuống lôi đài, đi tới một bên khoanh chân ngồi xuống.
Thư Hữu Kim không đi tới quấy rầy, nhìn từ xa xa, thở dài.
Tỷ thí tiếp tục tiến hành, từng người từng người bắt đầu khiêu chiến.
Dưới Lệnh kỳ, thần thoại mười người bất bại nhanh chóng bị đánh vỡ, một vị Yêu tộc thanh niên hàng thứ bảy bị người đánh bại, nhường ra vị trí.