Huyền Giới Chi Môn

Chương 1057: Phượng Minh Cốc (1)




Cự Mãng tám đầu thấy cự mãng chín đầu bị thương liền nhào tới. Tám cái đầu há to cái miệng dính đầy máu cắn cự mãng chín đầu thành hai đoạn, điên cuồng cắn xé rồi nhanh chóng nuốt xuống. Cắn nuốt xong thi thể cự mãng chín đầu, hào quang quanh thân thể cự mãng tám đầu liền tỏa sáng, quang mang trên thân cuồn cuộn bùng lên, mọc ra cái đầu rắn thứ chín.

Kim quang trong mắt Thạch Mục khẽ chuyển động. Hắn ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài. Quang mang quanh người tản ra, không gian sau lưng hiện ra một hư ảnh của con cự mãng chín đầu vô cùng dữ tợn, thân thể khổng lồ như cự long đang nhảy múa. Năng lượng cực lớn từ trong thân thể hắn chấn động tản ra ngoài. Giờ phút này khí tức trên người hắn đã vô hạn tiến đến gần Thần Cảnh.

Thạch Mục chậm rãi mở mắt, quang mang trên ngực lóe lên, hư ảnh của cự mãng chín đầu sau lưng chậm rãi biến mất, đồ đằng biến thân trên người cũng bị giải trừ. Hắn lộ ra thần sắc đại hỉ. Cuối cùng cũng đến ngày Đồ Đằng Bí Thuật đạt đến cảnh giới viên mãn, đạt đến trình độ chín đầu. Năm đó hắn đánh chết Kim Giao Ngao Tổ đã hấp thu được thần hồn của nó. Tuy rằng hắn đã bế quan thôn phệ vào đồ đằng nhưng lại không nghĩ rằng muốn Đồ Đằng Bí Thuật đạt viên mãng cần lực lượng thú hồn lớn đến vậy, lại thêm thần hồn ấy có chút tổn hại khiến cho Đồ Đằng Bí Thuật không thể triệt để viên mãn. Nhưng mà hôm nay trời xui đất khiến cắn nuốt lực lượng Thú Hồn ẩn chứa bên trong cơ thể thanh niên Thần Cảnh này, khiến cho Đồ Đằng Bí Thuật cuối cùng cũng đạt đến đại viên mãn.

Hắn có thể cảm nhận được sinh cơ cường đại tuôn ra từ bên trong đồ đằng, dũng mãnh hòa vào trong cơ thể hắn, chảy dọc theo tất cả xương cốt tứ chi, rồi lưu chuyển hòa nhập toàn bộ vào trong Đan Điền. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra, khiến tinh thần hắn chấn động, những tổn thương trong cơ thể do vừa chiến đấu xong cũng nhanh chóng chuyển biến tốt.

Thạch Mục thở dài, phất tay lấy ra một khối Tiên phẩm linh thạch cầm chặt trong tay. Sau một lát, sắc mặt hắn mới dễ coi hơn một chút, xoay nhìn về phía thi thể vụn vỡ của thanh niên gầy còm. Bóng người chợt lóe, thân ảnh của Thạch Mục xuất hiện bên cạnh đầu lâu của thanh niên. Cái đầu lúc này bị bao trùm bởi băng tinh màu lam, trong mắt hiện lên khiếp sợ cùng với thần sắc không cam lòng nhưng đã không còn thần thái. Cho dù là Thần Cảnh đại năng, sau khi bị đánh nát người rồi thì cũng chỉ có một con đường chết.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lật tay lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn. Một côn ảnh hiện lên, Như Ý Tấn Thiết Côn hung hang đánh vào băng tinh màu lam bao trùm bên trên đầu lâu.

Một tiếng “Bành” vang lên.

Như Ý Tấn Thiết Côn phản chấn bay ngược trở lại, nhưng băng tinh màu lam bao quanh đầu lâu lại không hư tổn chút nào. Thạch Mục biến sắc, băng tinh màu lam này không ngờ lại cứng rắn đến vậy. Hắn ngưng tụ Cửu Âm Lực thành hàn băng màu trắng trên tay.

“ Hừ!” Hắn hừ lạnh, lật tay thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, bạch quang trên tay đại phóng hiện ra một đoàn hỏa diễm màu trắng bao bọc đầu lâu lại. Dưới sự thiêu đốt của Chí Dương chi hỏa, băng tinh màu lam mới chậm rãi bị hòa tan. Lúc này, một đạo quang mang màu lam bay vèo từ trong đầu lâu về phía xa xa.

- Ta đang chờ đây, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!

Thạch Mục cười lạnh, quang mang chung quanh lóe lên hiện ra quang cầu bảo hộ màu lam.

Đoàn ánh sáng xanh đâm vào màn bảo hộ, liền dừng lại hiện ra một người nhỏ màu lam, chính là thần hồn của thanh niên gầy còm. Thạch Mục phất tay túm được người nhỏ màu lam, nắm chặt trong tay.

- Nói! Ngươi sao lại có vòng tay màu xanh kia? Vì sao lại dẫn ta ra khỏi thành?

Hắn lạnh giọng hỏi.

Người nhỏ màu lam không nhúc nhích chút nào, trên mặt cũng không có gì e ngại.

- Nói mau! Nếu không ta chỉ cần dùng lực, kết cục của ngươi chính là hồn phi phách tán!

Tay Thạch Mục khẽ dùng sức, người nhỏ màu lam ngay lập tức bị bóp méo vặn vẹo.

- Giết ta thì ngươi vĩnh viễn đừng hòng đi ra khỏi nơi này.

Trên mặt người nhỏ màu lam hiện ra một tia thống khổ nhưng vẫn cười lạnh như cũ.

Thạch Mục nghe vậy thì nội tâm khẽ động nhìn xung quanh bốn phía, hoàn cảnh chung quanh so với lúc trước cũng không có gì khác nhau, nhưng phía dưới đột nhiên lại xuất hiện biển cả mênh mông cuồn cuộn. Điều này khiến lòng hắn thầm lo ngại, mơ hồ cảm giác có điều gì đó không đúng nhưng lại không thể chỉ ra không đúng ở chỗ nào.

- Hừ! Ngươi bây giờ đã rơi vào trong tay ta, không nói cũng được, chỉ cần ta sưu hồn liền có thể biết hết mọi sự.

Thạch Mục thu hồi ánh mắt, một mảnh hắc quang bộc phát trên tay, thẩm thấu vào trong cơ thể người nhỏ màu lam.

- Ngươi… A…

Người nhỏ màu lam phát ra một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết, lam quang quanh người lập lòe muốn ngăn cản hắc quang xâm nhập.

Cho dù là Thần Cảnh, mặc dù thân thể, tu vi cường thịnh nhưng hôm nay chỉ còn sót lại một cái nguyên thần, dưới thế công Thần thức khổng lồ của Thạch Mục cũng không thể phòng thủ được. Thạch Mục nhắm mắt lại, đối với tiếng kêu thảm thiết của người nhỏ màu lam cũng không thèm để ý, toàn lực thi triểu bí thuật sưu hồn dò xét ký ức của người nhỏ màu lam.