Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống. Hắn không chút do dự bắn ra, đuổi theo về phía bóng người kia.
- Thạch Đầu! Xảy ra chuyện gì vậy? Người kia là ai?
Thải Nhi từ trong nhà bay ra, rơi vào vai Thạch Mục, hỏi.
Vừa nãy nó đang ngủ gà ngủ gật, không nhìn thấy chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.
Thạch Mục lật tay lấy ra vòng ngọc kia.
- Đây là... lúc đó ngươi đưa cho Chung Tú tỷ tỷ!
Thải Nhi cũng đã từng nhìn thấy thứ này, trên mặt nhất thời biến sắc.
Thạch Mục thu hồi vòng ngọc. Phía sau lưng chợt hiện ra một đôi cánh màu đen trắng. Tốc độ lập tức tăng lên gấp nhiều lần, đuổi theo về phía bóng người phía trước.
Bóng người màu đen phía trước mặt chợt phát ra hắc quang cuồn cuộn. Tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều, không ngờ không kém hơn Thạch Mục.
Hai bên một đuổi một chạy, trong nháy mắt liền đến chỗ tường thành Phượng Dực Thành.
- Đến nơi này, xem ngươi trốn được vào đâu!
Hai cánh đen trắng của Thạch Mục mở ra, tốc độ lại nhanh hơn.
Xung quanh Phượng Dực Thành có bố trí cấm chế phòng hộ cực kỳ lợi hại, bao phủ toàn bộ Phượng Dực Thành ở bên trong.
Bóng người màu đen trước mắt bay vụt đến một chỗ trên tường thành, lật tay lấy ra một con dao găm màu đen. Phía trên tản ra một tầng ánh sáng màu đen yếu ớt.
Bóng người kia phất tay rạch một cái.
Xoẹt.
Một tiếng động vang lên. Đại trận cấm chế phòng hộ lại dễ dàng rạch ra một khe hở.
Bóng người màu đen bay vào bên trong khe hở, nhanh chóng bay về phía xa.
Bóng người lóe lên. Bóng dáng Thạch Mục đuổi tới. Khe hở kia chậm rãi khép lại. Mắt thấy đã sắp hoàn toàn khép lại.
Thạch Mục không chút do dự nào, hóa thành một ánh sáng màu đen, đi qua, tiến vào bên trong khe hở.
Chỉ có điều lúc này, bóng người màu đen kia đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Thải Nhi.
Thạch Mục khẽ quát một tiếng.
Thải Nhi gật đầu, trong mắt hiện ra hào quang bảy màu, nhìn ra xung quanh.
- Ở nơi này!
Thải Nhi chỉ về phía một phương hướng bên tay trái.
Hai cánh phía sau lưng Thạch Mục mở ra. Hắn vội vàng bay nhanh vào.
Ra khỏi thành, Thạch Mục không còn cố kỵ nữa. Hai cánh đen trắng phía sau lưng phóng ra ánh sáng cường đại, tốc độ trong nháy mắt lại nhanh lên gấp mấy lần, nhanh chóng tới gần bóng người màu đen trước mắt.
- Dừng lại!
Thạch Mục hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.
Mảng lớn ánh sáng màu xanh lam tuôn ra, hình thành một mảnh sóng lớn màu xanh lam, mang theo tất cả cuốn về phía bóng người màu đen.
Bóng người màu đen dao động một cái, trong nháy mắt hóa thành mấy bóng đen giống nhau như đúc, bay về bốn phương tám hướng.
Phụt phụt!
Sóng lớn màu xanh lam cuốn lấy hai bóng người trong đó. Bóng người lập tức vỡ nát hóa thành hư vô. Trong nháy mắt hai bóng đen còn lại hợp lại làm một, bỏ chạy về một hướng khác, lại kéo dài khoảng cách thêm một đoạn.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, lập tức lại đuổi theo. Trong tay lóe lên ánh sáng màu đen. Hắ lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn.
Từng côn ảnh hiện ra, đánh về phía người trước mặt ảnh.
Người kia lấy làm kinh hãi, thân hình lắc một cái, lại thi triển ra thần thông huyễn ảnh nỗ lực thoát đi. Chỉ có điều vô số côn ảnh dày đặc hơn nhiều so với sóng lớn vừa nãy, bao phủ tất cả phân thân vào bên trong.
Phụt phụt.
Vài tiếng động vang lên. Tất cả huyễn ảnh vỡ nát.
Một đạo côn ảnh cứng rắn đánh vào trên người của bóng người màu đen kia.
!
Bóng người màu đen giống như một thiên thạch, đập xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Người kia vẫn không nhúc nhích, hình như hôn mê.
Thân thể Thạch Mục giống như điện chớp, bay xuống. Trong tay hắn phóng ra ánh sáng cường đại, ngưng tụ thành một con cự trảo, chộp lấy người kia vào trong lòng bàn tay.
- Thạch Đầu, cẩn thận!
Vào thời khắc này, Thải Nhi chợt kêu lên chói tai.
Phía trên Thạch Mục có ánh sáng trắng cường đại phóng ra. Một cái pháp bảo hình cái bát màu xanh lam đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn, phát ra từng tiếng động chói tai.
Sắc mặt Thạch Mục đại biến. Hắn đang muốn làm gì đó, chỉ có điều đã muộn.
Cái bát màu xanh lam chợt lớn lên gấp mấy chục lần, tản ra ánh sáng màu xanh lam vô cùng nóng, bỗng nhiên chụp xuống.
Thạch Mục cảm thấy một lực lượng khổng lồ quấn lấy thân thể hắn, từ bốn phương tám hướng đè ép đến.
Trong lòng hắn trầm xuống, đang muốn phản kháng. Lực lượng kia đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn nhìn ra xung quanh, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Cảnh sắc xung quanh đại biến. Lúc này hắn không ngờ xuất hiện trên một biển rộng vô biên vô hạn, bóng người màu đen đang nắm ở trong tay cũng biến mất không thấy bóng dáng.
- Trận pháp huyễn cảnh?
Ánh mắt Thạch Mục trầm xuống, đồng thời trong lòng rất hối hận.
Vừa nhìn thấy vòng ngọc kia, trong đầu hắn đều bị chuyện của Chung Tú chiếm hết, không ngờ dễ dàng liền rơi vào cái bẫy của kẻ địch như vậy.
Ầm ầm ầm!
Vào thời khắc này, ngoài biển vốn bình tĩnh đột nhiên dâng lên từng sóng lớn cuồn cuộn. Đợt sóng động trời cuốn về phía Thạch Mục.
Thân hình Thạch Mục phóng lên cao, nỗ lực né tránh con sóng dữ đang lao tới trước mặt.
Nào biết mặt biển chợt cuồn cuộn. Sóng lớn này thoáng cái đã lớn lên gấp mấy chục lần, trong nháy mắt đuổi theo hắn, dường như từng bàn tay cực lớn, che khuất bầu trời đánh tới.
Trên mặt Thạch Mục biến sắc, trên người có kim quang cường đại phóng ra. Cửu Long Tỏa Kim Giáp hiện ra.
Ầm ầm ầm!
Sóng dữ này ầm ầm đánh vào trên người Thạch Mục. Mỗi lần đánh tới, đều giống như đá lớn vạn cân hung hăng đập xuống. Thân thể Thạch Mục không tự chủ được lăn lộn ở trong sóng dữ.
Trong mắt Thạch Mục lộ ra vẻ hoảng sợ. Cảm giác chân thật như vậy, giống như tất cả những điều phát sinh trước mắt này cũng không phải là ảo giác.
Hắn hừ lạnh một tiếng. Bên ngoài thân lại nhất thời có ánh sáng màu vàng sáng lên, hiện ra vô số vảy màu vàng, hoàn thành biến thân đồ đằng. Ánh sáng màu vàng của Cửu Long Tỏa Kim Giáp cũng phóng ra cường đại, hình thành một vòng bảo hộ hình cầu, bọc hắn lại quấn ở bên trong.
Từng đợt sóng lớn gào thét lao đến, đập vào phía trên của vòng bảo hộ hình cầu. Chỉ có điều vòng bảo hộ hình cầu vẫn sừng sững không động.
- Thải Nhi, có thể nhìn ra hư thực ở đây hay không?
Thạch Mục nhìn về phía Thải Nhi đang ở trên vai.
- Ta thử xem.
Thải Nhi nói một tiếng, trong mắt hiện ra hào quang bảy màu, nhìn ra xung quanh.