Tại khoảng không trên đường phố yên tĩnh nào đó ở ngoại thành Phượng Dực Thành, hư không chớp hiện. Có một bóng người dần dần hiện ra. Đó chính là Thạch Mục.
Lúc này đã là đêm khuya. Hơn nữa ở đây có chút hẻo lánh. Trên đường phố sớm đã không có bóng người.
Thải Nhi quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía nội thành, khẽ thở ra một hơi. Nhưng bộ dạng vẫn có chút khiếp sợ.
- Thế nào? Ngươi cũng có thời điểm sợ hãi sao?
Thạch Mục nhìn bộ dạng Thải Nhi như vậy, không khỏi trêu chọc nói.
- Ai sợ! Hừ!
Thải Nhi nghe vậy, liền ngẩng cao đầu, mạnh miệng nói.
- Đúng rồi. Con Can Anh vừa nãy và ngươi có chuyện gì vậy? Các ngươi thật sự giống như từng có mâu thuẫn?
Thạch Mục cười ha hả, lập tức đuôi lông mày rướn lên hỏi.
Thải Nhi chuyển thân thể, ánh mắt lộ ra một tia oán hận, mở miệng nói:
- Hừ! Tên khốn kia và ta là đối đầu tới chết. Nếu không phải vì nó, trước đây ta cũng sẽ không bị người béo mập kia... Không, là Lật Thăng Chân Nhân triệu hoán đi. Không ngờ oan gia ngõ hẹp. Rốt cuộc ở chỗ này cũng đụng phải nó!
Ánh mắt Thạch Mục thoáng động, gật đầu, nói:
- Xem ra giữa các ngươi có thù hận không nhỏ. Nếu như cần ta hỗ trợ, cứ việc nói.
- Ngươi nói thật chứ?
Thải Nhi thoáng cái đã đứng lên, ngạc nhiên nói.
- Tất nhiên là thật.
Thạch Mục nói.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn về phía nội thành một cái. Sau đó thân thể thoáng động, bay về phía khách sạn.
...
Vào buổi tối, Thạch Mục quay trở lại khách sạn của bọn họ trước đó, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào một căn phòng đã được đặt trước.
Một lát sau, hắn nhắm mắt ngồi ở trên giường gỗ, bên trong phòng. Nhưng hắn không có tu luyện công pháp, hoặc điều tức tu dưỡng, mà chìm vào trong suy nghĩ.
Cách đó không xa, Thải Nhi đứng một mình ở trên một chiếc bàn vuông gần gần cửa sổ gỗ tím, mỏ ngậm một khối linh thạch, nhai răng rắc răng rắc.
Sau một lát, nó đã nuốt cả khối linh thạch vào trong bụng. Cảm nhận được linh lực tràn đầy khắp toàn thân, trong ánh mắt nó hiện ra một chút thỏa mãn. Không nhịn được hai cánh nó xoay tròn. Sau khi ở trên bàn đi dạo qua một vòng, nó liền nhìn thấy bộ dạng Thạch Mục ngây người ngồi ở trên giường.
- Thạch Đầu, sau khi ngươi trở lại vẫn ngồi đờ ra như vậy. Ngươi đang suy nghĩ gì? Có phải nhớ vợ hay không?
Thải Nhi hỏi.
- Trước ở cách khá xa thật ra không cảm thấy có gì. Hiện tại đến Phượng Dực Thành này, ta ngược lại có chút lo lắng.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Thải Nhi, mở miệng nói.
- Lo lắng gì? A, ta biết. Cái này gọi là cái gì... Gần hương tình càng khiếp, không dám hỏi người. Ngươi đây càng ở gần Tú Nhi, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đúng không?
Thải Nhi cười trêu nói.
- Ta chỉ là lo lắng. Nếu chẳng may Tú Nhi không ở nơi này. Tinh vực Thiên Hà mênh mông, ta lại phải đi tới nơi nào tìm nàng?
Thạch Mục không để ý đến sự trêu chọc của Thải Nhi, khẽ thở dài nói.
- Ta thấy ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Điều này cũng không giống với ngươi! Hiện tại có các loại dấu hiệu cho thấy, Chung Tú tỷ tỷ ở ngay trong Thiên Phượng Nhất Tộc này. Sẽ không sai đâu!
Thải Nhi vỗ cánh nói.
- Dù sao cũng chưa chính mắt nhìn thấy được.
Thạch Mục nói.
- Lui một bước mà nói, ngươi không phải cũng nghe được tin tức của người năm đó đã dẫn nàng đi sao? Thông qua người đó, chẳng phải sẽ có biện pháp tìm được tin tức của Chung tỷ tỷ sao? Mặt khác, ngày hôm nay ngươi đi nội thành chuyến này, cũng không phải không có thu hoạch được gì. Đã không thăm dò được không ít tin tức.
Thải Nhi vừa đi qua đi lại ở trên bàn, vừa nghiêm trang nói với Thạch Mục. Thần thái kia thoạt nhìn chính là một giáo cổ giả.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thạch Mục nghe Thải Nhi nói ra đạo lý rõ ràng, trong lòng cũng an tâm một chút.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa phòng vang lên giọng nói của An Hoa.
- Công tử, chúng ta đã trở về.
An Hoa cung kính nói.
- Vào đi.
Thạch Mục nói.
Chỉ nghe có một tiếng “két” vang lên. Cửa phòng cửa Thạch Mục mở ra. Thư Hữu Kim đi phía trước. Hai người Phương Trăn An Hoa đi ở phía sau, lần lượt tiến đến.
Trên mặt mấy người đều mang theo vài phần hưng phấn.
- Sao vậy? Điển lễ đón gió lại có tin tức gì đặc biệt hay sao?
Đợi sau khi mấy người vào trong gian phòng, ngồi xuống, Thạch Mục mở miệng hỏi.
- Thạch huynh, ngươi không có đi tới hiện trường của điển lễ, quả nhiên là không có phúc được nhìn thấy.
Hai mắt Thư Hữu Kim lóe tia sáng, thần thái vô cùng hưng phấn nói.
- Đúng vậy. Công tử, ngài không biết, những nữ tử trong Thiên Phượng Nhất Tộc này, mỗi người đều là mỹ nữ tuyệt thế.
An Hoa vuốt mái tóc màu hồng trên đầu tóc, cũng hưng phấn nói.
Thạch Mục nghe xong, không tỏ thái độ, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Hai người kia lại nói không ngừng.
- Chỉ có điều lại nói tiếp, thánh nữ mới nhậm chức thật sự quá mỹ lệ.
Thư Hữu Kim tán thưởng nói.
- Cách một tầng khăn che mặt, ngươi cũng có thể nhìn ra sao? Ta thấy chưa chắc.
An Hoa lại không quá tán đồng nói.
- Không, hắn nói không sai. Thánh nữ mới nhậm chức xét về tư sắc khí độ, các nữ tử Thiên Phượng Tộc khác tuyệt đối khó có thể sánh bằng.