- Công tử, ngài còn không biết sao? đại điển Thiên Phượng Nhất Tộc lần này không phải chỉ đơn thuần là đại điển cho thánh nữ mới nhậm chức tiếp nhận chức vụ, mà còn có một mục đích khác. Đó chính là lựa chọn cho thánh nữ một bạn đời song tu.
An Hoa nghe xong, liền nói như thế.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, có chút giật mình. Trước đó, khi ở trong Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc nhận được tin tức, chỉ nói là đại điển tiếp nhận chức vụ. Thật ra vẫn không có đề cập tới chuyện kén vợ kén chồng.
Chỉ có điều tin tức của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc không nhanh nhạy. Hơn nữa còn không nhận được thiệp mời. Hơn nữa lần này chuyện giới hạn ở trong một phạm vi nhỏ. Vì vậy hắn không biết chuyện này, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
- A? Bạn đời song tu? Lấy địa vị của thánh nữ ở bên trong Thiên Phượng Nhất Tộc, vậy không phải tương đương với đám hỏi gia tộc sao?
Thư Hữu Kim vừa nghe, nhất thời tinh thần tỉnh táo, vội vàng hỏi.
- Thật sự có chứa tính chất của đám hỏi liên kết gia tộc, cho nên mới dẫn tới Yêu tộc chấn động. Gần như tất cả đại tộc có chút danh vọng đều phái ra đại biểu tới đây tham gia.
An Hoa nói.
- Không biết lần lựa chọn này lại có yêu cầu và hạn chế gì?
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, hỏi.
- Tất nhiên là có. Đầu tiên, nhất định phải là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy ở bên trong tinh vực Thiên Hà, đồng thời được Thiên Phượng gia tộc tán thành, có khả năng thu được thiệp mời của Thiên Phượng Nhất Tộc. Tiếp theo có khả năng phái ra con cháu ưu tú trong tộc tới tham dự đại điển. Thứ hai, gia tộc này còn phải giao nộp một số quà mừng có giá trị xa xỉ, mới lấy được tư cách so tài.
Vừa rồi Phương Trăn vẫn trầm mặc ít nói, hiện tại đặt chén rượu trong tay xuống, nói.
- Còn cần so tài sao?
Thải Nhi hỏi.
- Đó là tất nhiên. Đường đường người được lựa chọn làm bạn đời song tu của thánh nữ Thiên Phượng Nhất Tộc, sao có thể là một phế vật được? Con cháu các tộc tham dự so tài phải trải qua lần lượt các đợt khổ chiến, có khả năng từ đó trổ hết tài năng. Có người nói mười người đứng đầu, có thể nhận được một khoản phần thưởng giá trị. Người đạt danh hiệu đứng đầu lại có thể cưới thánh nữ Thiên Phượng Nhất Tộc là vợ, cũng thúc đẩy liên minh thân thiên của tộc mình với Thiên Phượng Nhất Tộc.
Phương Trăn tiếp tục giải thích.
- Hắc hắc, có chút thú vị. Không phải như vậy giống như luận võ kén rể ở thế gian phàm nhân sao? Chỉ là không biết thánh nữ này bộ dạng xấu hay đẹp, là béo hay gầy?
Thải Nhi vừa cười vừa nói.
- Chỉ cần có thể liên minh cùng Thiên Phượng Nhất Tộc, còn quan tâm thánh nữ là xấu hay đẹp làm gì?
Trong mắt Thư Hữu Kim phát ra ánh sáng chói mắt, mở miệng nói.
- Nếu chẳng may cưới một thánh nữ giống như Mẫu Dạ Xoa trở về, ta xem ngươi làm sao tiếp nhận được?
Thải Nhi lắc đầu, xòe hai cánh, đầy khinh thường nói.
- Thải gia ngươi nói lời này ngược lại sai rồi. Theo tin tức truyền đến, thánh nữ mới nhậm chức chẳng những không xấu, trái lại dáng vẻ còn xinh đẹp như Thiên Tiên. Tu vi toàn thân càng sâu không lường được. Nếu không ngươi nhìn xem, trên đường phố này sao có thể có con cháu các tộc tiến vào, xua như xua vịt như vậy được?
Phương Trăn cười hắc hắc, nói như thế.
- Thạch Đầu, Thiên Tiên xinh đẹp đấy. Ta thấy, nếu không ngươi cũng đi thử một chút?
Thải Nhi không có thiện ý vừa cười vừa nói.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Phương Trăn và Thư Hữu Kim thoáng ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục cũng cười lắc đầu, mở miệng nói:
- Đồ ăn hàng nhà ngươi, đã quên mục đích chuyến này chúng ta rồi sao? Nếu như không cần thiết, ta sẽ không đi tham gia cuộc so tài thánh nữ kén chồng làm gì.
- Nếu như Thạch huynh tham gia lần so tài này, vậy ta cơ hội gì cũng bị mất.
Nghe được Thạch Mục nói như vậy, thần sắc trên mặt Thư Hữu Kim nhất thời thả lỏng, mở miệng nói.
Phương Trăn cũng liền vội vàng nói:
- Nếu như công tử tham gia, vậy có thể tưởng tượng được thế hệ trẻ tuổi các tộc cũng không có ai có thể thắng được công tử.
- Ngươi cũng muốn tham gia lần so tài này?
Chân mày Thạch Mục hơi nhíu lại, mở miệng nói.
- Khởi bẩm công tử, tiểu tử Phương Trăn kia đã sớm nhớ thương rất lâu. Nếu không cũng sẽ không tìm hiểu chuyện này, biết được cặn kẽ như vậy.
An Hoa vừa cười vừa nói.
- Thật ra trươc đó chúng ta tiến hành cướp bóc, chính là để có thể nộp ra quà mừng lần này.
Phương Trăn có chút do dự, bổ sung nói.
- Quà mừng của ngươi, vì sao không lấy từ trong các ngươi ra?
Thải Nhi mở miệng hỏi.
Phương Trăn cười khổ một cái, nói:
- Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc chúng ta thật ra vẫn luôn lui tới cùng Thiên Phượng Tộc. Lần này trong tộc cũng có phái sứ đoàn đại biểu tham gia đại điển lần này. Thậm chí cũng sẽ tham dự tuyển chọn thánh nữ kén chồng. Chỉ có điều tuy ta là huyết mạch trực hệ trong tộc, nhưng ở trong tộc lại vẫn luôn không được coi trọng. Bọn họ không có khả năng để cho ta tham gia lần so tài này. Cho nên ta mới một thân một mình chạy ra ngoài, tự nghĩ biện pháp.
- Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn tham gia so tài tranh đoạt quyền cưới thánh nữ làm vợ sao? Cũng thật không biết tự lượng sức mình?
Sau khi Thư Hữu Kim nghe xong, cũng cười lạnh một tiếng nói.
- Ta... Nếu không thử một lần, làm sao biết có thể thành công hay không?
Phương Trăn đã nổi giận. Nhưng ở trước mặt Thạch Mục nên hắn cũng không dám phát tác.
- Ha ha, buồn cười. Ta lại hỏi ngươi, ngươi có thiếp mời và quà mừng bên người hay không?
Thư Hữu Kim cười ha ha một tiếng nói.
Phương Trăn vừa nghe nói thế, nhất thời dừng lại, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng. Nhưng một hồi lâu, hắn cũng nói không ra lời. Hắn liền cầm lấy bầu rượu trước mặt, ngửa đầu đổ vào miệng.
- Thiên Phượng Nhất Tộc này cũng thật là. Vì chọn rể cho thánh nữ để ý tới thực lực là được rồi. Vì sao còn muốn dùng số quà mừng này tới làm khó dễ người khác. Như vậy không phải là chặn vô số con cháu ưu tú của gia tộc nghèo trong Bách tộc ở ngoài cửa sao?
An Hoa nhìn thấy Phương Trăn hết sức khó xử, có chút không đành lòng, thay hắn giải vây nói.
- Thật ra, chuyện này ngược lại cũng không thể trách được Thiên Phượng Nhất Tộc.
Thạch Mục bỗng nhiên mở miệng nói.