Huyền Giới Chi Môn

Chương 1026: Con rối Thần Cảnh (2)




Con rối mặc áo bào đen khẽ nâng đầu lên. Đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thạch Mục,

Bỗng nhiên, trên người hắn có ánh sáng màu đen đột nhiên sáng lên. Những sợi sa tanh trên toàn thân không gió tự tung bay. Một khí thế mạnh mẻ quét ngang ra, làm cho Thạch Mục không thể không lùi về phía sau vài thước.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn lướt qua hai bên một chút. Thân thể đột nhiên di chuyển, lao nhanh về phía một trong bảy cái cửa đá kia.

Con rối mặc áo bào đen thấy thế, cũng lập tức đuổi theo.

Sau khi Thạch Mục chạy đi, những võ sĩ mặc giáp vàng vốn còn đang vây xung quanh hắn, hiện tại đều xông qua bao vây Thư Hữu Kim.

Thư Hữu Kim nhất thời cảm thấy áp lực tăng gấp bội, lại không có kế nào có thể thực hiện được. Hắn chỉ đành phải ra sức chống lại. Nhưng tất cả chỉ là trứng chọi đá. Hắn không ngừng kêu khổ.

Không gian bên trong cửa đá còn muốn nhỏ so với bên ngoài gấp vài phần. Nhưng bởi không có những võ sĩ mặc giáp vàng, ngược lại có vẻ rộng rãi hơn một ít.

Con rối mặc áo bào đen vừa lao vọt vào, liền bị Thạch Mục một côn đánh tới.

Con rối mặc áo bào đen giơ cánh tay lên, cầm ngang xoa ba răng ngang đỡ lấy trường côn của Thạch Mục đánh tới.

Nhưng khi một giây tiếp theo, trường côn của Thạch Mục lại đánh vào chỗ trống. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên. Bóng con rối mặc áo bào đen đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Thạch Mục chợt cảm thấy không ổn. Chân khí trong cơ thể đột nhiên dâng lên. Cửu Long Tỏa Kim Giáp bao trùm thân thể. Giáp đất đá màu vàng đất và giáp nước màu lam nhạt đồng thời hiện lên.

Nhưng còn không chờ tới khi giáp nước hoàn toàn bao bọc lấy phía sau lưng của hắn lại, cương xoa của con rối mặc áo bào đen đã đập lên phía sau lưng của hắn,

- Ầm.

Một tiếng động khẽ vang lên.

Thạch Mục theo trực giác cảm thấy phía sau lưng có một lực lượng cường đại kéo tới. Thân thể hắn đột nhiên chấn động, không tự chủ được bay về phía trước mặt.

Nhưng còn không chờ hắn rơi xuống đất, bóng con rối mặc áo bào đen lại bỗng nhiên lóe lên, xuất hiện ở ngay phía trước hắn. Hai tay cầm cương xoa chọc thẳng về phía ngực hắn.

Thạch Mục nhất thời kinh hãi. Tốc độ như vậy gần như là thuấn di.

Hắn vội vàng đưa trường côn một vòng, đột ngột đập mạnh vào đầu của cương xoa, thân thể lại nghiêng đi vài phần, khó khăn mới có thể tránh được cương xoa của con rối mặc áo bào đen.

Cùng lúc đó, trên người hắn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu đen. Thân Ngoại Hóa Thân trực tiếp từ đó bay ra. Trong tay hắn cầm tàn kiếm huyết sắc chém về phía trên người của con rối mặc áo bào đen.

Chỉ nghe một tiếng gió vang lên. Bóng con rối mặc áo bào đen rất quỷ dị biến mất phía dưới tàn kiếm huyết sắc. Nhưng rất nhanh nó lại thoáng hiện ra ở trên đỉnh đầu phân thân của Thạch Mục, tay cầm cương xoa đột ngột đánh tới.

- Ầm.

Một tiếng động khẽ vang lên.

Trường côn của Thạch Mục quét ngang ra, thoáng cái đánh vào phía trên cương xoa, khiến con rối mặc áo bào đen ngã bay ngược ra ngoài.

Con rối mặc áo bào đen vừa rơi xuống đất, ánh sáng trong đôi mắt huyết sắc đột nhiên tăng vọt lên vài phần. Thoáng cái bóng dáng hắn không ngờ giống như làn khói đen. Ở giữa không trung có từng sợi sương mù mỏng manh màu đen.

Nhìn bóng con rối mặc áo bào đen trở nên có chút mơ hồ, chân mày Thạch Mục không nhịn được, nhíu chặt lại. Hắn đưa mắt nhìn sang phân thân của mình, lặng lẽ gật đầu.

Đúng lúc này, sương mù do con rối mặc áo bào đen huyễn hóa ra bỗng nhiên lóe lên, không ngờ phân chia thành năm phần, trực tiếp biến thành năm con rối giống nhau như đúc. Trong tay tất cả đều nắm chặt cương xoa, lao vọt về phía Thạch Mục.

Bóng dáng hắn như thực giống như hư, chợt thật chợt giả, ở giữa không trung chớp động lao về phía Thạch Mục.

Cảnh tượng như vậy nhìn qua dường như thong thả, nhưng thực sự chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Hoàn toàn không giống với lần trước. Lần này lại là năm thân ảnh đồng thời xuất hiện. Thạch Mục gần như hoàn toàn không có khả năng né tránh hoặc phòng thủ.

Ngoài dự đoán của mọi người là, Thạch Mục không những không có tránh né, trái lại giống như thu Tấn Thiết Côn về trong vỏ côn, nhét vào trong cơ thể.

Chỉ thấy trước người hắn bỗng nhiên lóe lên năm bóng đen. Năm mũi cương xoa từ các phương hướng khác nhau, tập trung đâm về phía trên người hắn.

Trong mắt Thạch Mục, gần như đã có thể phản xạ ra hàn quang trên mũi cương xoa này. Nhưng hắn lại vẫn không có di chuyển.

Trước một giây khi tất cả cương xoa sắc nhọn đâm vào thân thể hắn, năm bóng đen này đồng thời bị kìm hãm, lơ lửng dừng ở giữa không trung.

Chính là lúc này, ánh sáng trong mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên. Trên cánh tay lóe lên ánh sáng trắng. Cánh tăng chợt lớn lên gấp mấy chục lần, biến thành một cự chưởng kình thiên, một chộp đã nắm lấy cả năm thân ảnh này ở trong lòng bàn tay.

Còn không chờ năm thân ảnh này giãy dụa, một thanh tàn kiếm huyết sắc đã phá không lao tới, đột nhiên đâm vào trong đầu một con rối mặc áo bào đen trong đó.

Chỉ thấy một làn khói màu đen từ trong đầu của con rối mặc áo bào đen điên cuồng phun ra, chảy vào trong tàn kiếm huyết sắc. Ánh sáng màu đỏ phía trên thân kiếm lập tức trở nên sáng thêm vài phần.

Mà mấy con rối mặc áo bào đen còn lại đều tan ra, biến mất không thấy bóng dáng.

Nhìn ánh sáng trong con mắt huyết hồng của con rối mặc áo bào đen ảm đạm xuống, hồi tưởng lại một cảnh tượng vừa rồi, trong lòng Thạch Mục không khỏi có chút sợ hãi.

Nếu không phải nhờ có lĩnh vực không trọn vẹn Thân Ngoại Hóa Thân giam cầm con rối mặc áo bào đen này trong một cái chớp mắt, tranh thủ thời cơ mấu chốt cho hắn, chỉ sợ lần này hắn cũng khó có thể toàn thân trở ra.

Thạch Mục điều chỉnh lại khí tức một chút, một lần nữa thu Thân Ngoại Hóa Thân trở về, nhảy ra ngoài.

Thời điểm trở về trong thạch thất, Thạch Mục không khỏi có chút kinh ngạc. Chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất đều là võ sĩ mặc giáp vàng khôi giáp không trọn vẹn. Chung quy không có một võ sĩ nào còn đứng thẳng.

- Thật không nghĩ tới, Thư huynh lại cường hãn tới như vậy.

Thạch Mục không khỏi thở dài nói.

Thư Hữu Kim nghe được lời này, trên mặt lộ ra một chút thần sắc xấu hổ, lắc đầu nói:

- Thạch huynh quá lời. Vừa rồi sau khi Thạch huynh đánh bại Dạ Ma Tử đại nhân, những võ sĩ mặc giáp vàng này đều tự mình bỏ binh khí. Ta chỉ miễn cưỡng có vài phần sức lực tự vệ. Làm gì có được thực lực như vậy.

Thạch Mục nghe vậy, gật đầu. Tầm mắt hắn nhất thời chuyển sang, nhìn cánh cửa đá vẫn chưa mở ra.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh từ không trung truyền đến:

- Ôi, cuối cùng cũng đánh xong. Nhanh mở ra bảo khố cầm tiền rời đi thôi. Ta không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Đó là Thải Nhi từ trên trần thạch thất bay xuống, đậu ở đầu vai Thạch Mục, giang cánh, rung rung, rũ đi bụi bặm trên người, oán giận nói.

- Được.

Trong lòng Thư Hữu Kim vẫn còn sợ hãi, vội vàng lên tiếng. Hắn đi về phía cánh cửa đá còn lại kia.